Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Ngày Chín Tầng, Thiên Sinh Dị Tượng

Phiên bản Dịch · 1627 chữ

“Hỗn Độn Kinh” quả thực vô cùng khó tu luyện. Tuy nhiên, sau khi Tiêu Vân sử dụng đốn ngộ, hắn lập tức như nước chảy thành sông, thuận lợi luyện thành tầng thứ nhất.

Thiên địa linh khí đậm đặc không ngừng hội tụ về phía Tiêu Vân từ bốn phương tám hướng, tràn vào thân thể hắn, khiến cho cơ thể hắn toả ra hào quang thần thánh, càng ngày càng vững chắc và mạnh mẽ.

Đế Thiên quan sát cảnh tượng ấy, mặt mày rạng rỡ kích động: "Chỉ trong thời gian ngắn đã luyện thành tầng thứ nhất của ‘Hỗn Độn Kinh’, quả nhiên, suy đoán của ta không sai. Tiêu Vân chính là người phù hợp tu luyện ‘Hỗn Độn Kinh’ nhất. Tương lai, hắn nhất định sẽ có khả năng đúc thành Hỗn Độn Thể."

Phúc bá cũng lộ vẻ trông đợi, nói: "Hỗn Độn Thể là thánh thể vô địch thế gian. Nếu lão bộc có thể chứng kiến ngày thiếu chủ luyện thành Hỗn Độn Thể, chết cũng không hối tiếc."

Đế Thiên gật đầu đồng ý, bởi đó từng là khát vọng lớn nhất của hắn. Hiện tại, hy vọng đó được ký thác lên Tiêu Vân.

Trong lúc đó, Tiêu Vân vẫn đang trong trạng thái đốn ngộ, tiếp tục lĩnh hội ‘Hỗn Độn Kinh’. Nhưng thời gian đốn ngộ không phải vô hạn. Khi tầng thứ nhất được lĩnh hội xong, thời gian đốn ngộ cũng hết.

"Độ khó của ‘Hỗn Độn Kinh’ quả nhiên không phải tầm thường. Như ‘Hỗn Độn Dẫn’, chỉ cần một lần đốn ngộ ta đã lĩnh hội toàn bộ. Nhưng với ‘Hỗn Độn Kinh’, chỉ tầng thứ nhất thôi mà đã tiêu tốn một lần đốn ngộ.” Tiêu Vân nghĩ thầm.

Càng làm hắn chấn động là ‘Hỗn Độn Kinh’ có tất cả 108 tầng. Chỉ khi lĩnh hội đủ 108 tầng, hắn mới có thể đúc thành Hỗn Độn Thể. Luyện thành một tầng đã khó như vậy, huống chi 108 tầng, điều này gần như là không thể thực hiện. Không khó hiểu vì sao suốt bao nhiêu năm qua không ai có thể đúc thành Hỗn Độn Thể.

"Quả nhiên, Hỗn Độn Thể là một thánh thể biến thái, không thể dễ dàng luyện thành.” Tiêu Vân thầm than.

Tuy nhiên, đối với hắn, vấn đề này cũng không phải quá lớn. Một lần đốn ngộ không đủ, vậy thì một trăm lần, nếu không được nữa, hắn sẽ dùng một ngàn lần. Với hệ thống, hắn sẽ có vô số cơ hội để đốn ngộ.

Tiêu Vân thầm tính toán: "Tiếp tục đốn ngộ! Ta vẫn còn 12 lần cơ hội nữa."

Ban đầu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ gia nhập Hỗn Độn Thánh Địa, hắn nhận được 3 lần đốn ngộ. Sau đó, vì từ bỏ thân phận Thần tử, hắn lại có thêm 10 lần, tổng cộng là 13 lần. Sau khi đã dùng một lần, hiện tại hắn còn lại 12 lần.

Quyết tâm trở nên mạnh mẽ, Tiêu Vân tiếp tục sử dụng đốn ngộ để lĩnh hội tầng thứ hai của ‘Hỗn Độn Kinh’.

Bên ngoài, linh khí quán thể vẫn không ngừng diễn ra, hơn nữa, linh khí hội tụ ngày càng nhiều. Trên bầu trời, vô số tinh lực từ các vì sao dẫn dắt mà xuống, tạo thành những dòng chảy hội tụ về phía Tiêu Vân, tạo nên một cảnh tượng vô cùng kỳ vĩ và huyền diệu.

Phúc bá kinh ngạc nhìn Tiêu Vân đang trôi nổi giữa không trung, không khỏi thốt lên: "Chuyện gì đang diễn ra? Thiếu chủ vẫn tiếp tục lĩnh hội, chẳng lẽ hắn còn muốn nhân cơ hội này để lĩnh ngộ tầng thứ hai sao?"

Đế Thiên cũng không giấu nổi sự kinh ngạc: "Năm đó ta đã mất đến một năm mới lĩnh ngộ được tầng thứ hai của ‘Hỗn Độn Kinh’."

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển mạnh mẽ, toàn bộ Đế Phong dường như đang dao động kịch liệt.

"Có chuyện gì vậy?" Đế Thiên và Phúc bá giật mình. Đây là Hỗn Độn thánh địa, ai lại dám xâm phạm?

Nhưng ngay sau đó, họ nhận ra mình đã hiểu nhầm. Trên mặt đất, từng đoá hoa sen vàng kim bừng nở, toả ra ánh sáng rực rỡ. Những cánh hoa lơ lửng trong không trung, xoay quanh Tiêu Vân, tạo thành một vòng tròn thần thánh.

Linh khí dày đặc trong thiên địa như đê vỡ, cuồn cuộn đổ xuống từ trên cao, từng đợt linh khí không ngừng trút xuống thân thể Tiêu Vân, như thể đây là nguồn năng lượng vô hạn, không ngừng tẩm bổ cho hắn.

Trên bầu trời, vô số ngôi sao bùng lên ánh sáng chói lọi. Từng cột sáng tinh lực từ ngoài vũ trụ bắn thẳng xuống, bao bọc lấy Tiêu Vân trong một hào quang huyền diệu.

Phúc bá trố mắt, thốt lên: "Đây… đây là dị tượng Địa Dũng Kim Liên!"

Đế Thiên cũng kinh ngạc tột độ: "Còn có cả tinh lực luyện thể…"

Hai người liếc nhìn nhau, thấy được trong mắt nhau sự rung động không thể nào tin nổi. Dị tượng này đại biểu cho việc Tiêu Vân đã lĩnh ngộ tầng thứ chín của ‘Hỗn Độn Kinh’, chạm tới cảnh giới "Sơ khuy môn kính" vừa tìm thấy đường, cũng chính là bước ngoặt để biết một người có thể tu luyện môn công pháp đó hay không.

"Trời ơi, rốt cuộc đây là yêu nghiệt cỡ nào?" Phúc bá nhìn Tiêu Vân lơ lửng giữa không trung, không khỏi buột miệng thốt lên.

Đế Thiên ngẩn ngơ nhìn Tiêu Vân, thì thầm: "Năm đó, ta phải mất ba mươi năm mới lĩnh ngộ được tầng thứ chín của ‘Hỗn Độn Kinh’, phá vỡ kỷ lục của người xưa. Vậy mà Tiêu Vân chỉ mất một khoảnh khắc ngắn ngủi để đạt được điều này. Khoảng cách ấy quả thật quá lớn…"

Hai người hoàn toàn bị Tiêu Vân làm cho chấn động không thôi.

Phúc bá nhìn Tiêu Vân giữa không trung, đầy phấn khích nói: "Không hổ là kẻ có thể làm Hỗn Độn chung vang chín tiếng, chủ nhân, lần này ngài thực sự đã đặt cược đúng. Có lẽ, đời này chúng ta sẽ có cơ hội chứng kiến một tôn Hỗn Độn Thể vô địch ra đời."

Đế Thiên nghe vậy, lòng tràn ngập kích động, không rời mắt khỏi Tiêu Vân, phấn khởi nói: "Nếu hắn không thành Hỗn Độn Thể, trời đất khó mà dung tha. Hỗn Độn Thánh Địa chúng ta cuối cùng cũng có hy vọng quật khởi rồi!"

Cùng lúc đó, những dị tượng xuất hiện trên Đế Phong đã thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ trong Hỗn Độn Thánh Địa. Ánh mắt của họ đều tập trung về phía Đế Phong, nơi dị tượng đang diễn ra.

Tuy nhiên, Đế Thiên đã bố trí trận pháp bảo hộ quanh Đế Phong, nên không một ai có thể dùng thần niệm để dò xét bên trong.

Mọi người chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thấy trên Đế Phong đất nở sen vàng, vô tận tinh lực từ thiên ngoại trút xuống. Những dị tượng kỳ lạ này khiến tất cả đều kinh ngạc và tò mò.

"Có chuyện gì xảy ra ở Đế Phong vậy?"

"Đó chẳng phải động phủ của Đế Thiên Thái Thượng trưởng lão sao? Nghe nói hắn ta vừa thu Thần tử làm đệ tử."

"Cái gì mà Thần tử, nghe đồn tiểu tử đó đã từ bỏ vị trí Thần tử, giờ chỉ là một đệ tửThái Thượng trưởng lão."

"Tên đó thật ngu ngốc, sao lại từ bỏ vị trí Thần tử chứ?"

Các đệ tử trong Hỗn Độn Thánh Địa bàn tán xôn xao. Tin Tiêu Vân từ bỏ vị trí Thần tử để bái sư Đế Thiên đã lan truyền khắp nơi, gây ra nhiều sự chế giễu. Trước đây họ ngưỡng mộ Tiêu Vân, nhưng hiện tại họ cảm thấy như vừa chứng kiến một kẻ từng đứng trên đỉnh cao ngã xuống, nên không ngại chê cười.

Trên một ngọn núi xa, Thánh chủ Hỗn Độn Thánh Địa nhìn về phía Đế Phong, trong lòng không khỏi thở dài: "Đế Thiên, không ngờ ngươi lại bỏ công sức lớn như vậy cho kẻ này, không tiếc hao tổn công lực để đúc căn cơ tuyệt thế cho hắn. Liệu điều này có đáng không? Ngươi sẽ càng khó đột phá lên Thiên Cảnh hơn."

Thánh chủ, cũng như những người khác trong thánh địa, đều cho rằng những dị tượng này là do Đế Thiên gây ra. Với họ, Tiêu Vân chỉ là một phàm nhân, cho dù thiên phú có xuất sắc đến đâu cũng không thể làm ra những biến động lớn đến vậy.

"Coi như lần này Đế Thiên đã đầu tư không ít vốn liếng!"

"Hỗn Độn Kinh khó tu luyện đến vậy, Đế Thiên đang phí công vô ích, phí hoài sức lực và thời gian."

"Thật đáng tiếc, Hỗn Độn Thánh Địa mới vừa có một Thần tử, mà lại chọn đi trên con đường gần như không thể thành công."

Từng nhân vật trọng yếu trong thánh địa nhìn về hướng Đế Phong, đồng loạt lắc đầu thở dài. Trong mắt họ, Đế Thiên đang cố chấp với một quyết định đầy rủi ro, đầu tư toàn bộ tinh lực vào một đệ tử vừa từ bỏ vị trí Thần tử, đi theo con đường gần như không ai từng thành công.

...

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Đốn Ngộ Hỗn Độn Thể (Bản Dịch) của Diệp Đại Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ConNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 641

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.