Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Tuyết

Phiên bản Dịch · 1642 chữ

“Thẩm đại nhân, có chuyện gì, ngài cứ phân phó!” Trương tú bà tránh sang một bên, cảm nhận bầu không khí không ổn, nhưng vẫn chưa dám tiến lại gần mời gọi.

“Bổn thiên sư muốn chuộc thân cho Bạch Tuyết cô nương, ngươi báo giá đi!” Thẩm Nguyên lớn tiếng nói, đồng thời ném cho Trương tú bà một ánh mắt dữ tợn.

“Cái này, cái này...” Trương tú bà nghe vậy thì lập tức hoảng loạn, Bạch Tuyết là nguồn thu chính của bà, làm sao có ý định bán nàng đi.

“Thẩm đại nhân, Bạch Tuyết cô nương từ nhỏ đã lớn lên ở Tiểu Tuyết Lâu, ta xem nàng như con gái ruột, không thể bán được.” Trương tú bà vội vàng tìm một cái cớ để thoái thác. Người sáng suốt nghe qua cũng biết bà đang nói dối.

“Hừ! Bạch Tuyết, ngươi có muốn đi cùng bổn thiên sư hay muốn ở lại cái nơi Tiểu Tuyết Lâu này?” Thẩm Nguyên không để ý lời Trương tú bà mà quay sang hỏi thẳng Bạch Tuyết với vẻ tự tin.

“Đại nhân, tiểu nữ đã lớn lên ở đây, được mẹ chăm sóc rất tốt. Thực lòng không muốn rời xa nơi này. Đa tạ đại nhân đã có lòng tốt.” Bạch Tuyết ngẫm nghĩ rồi đáp lời, đôi mắt rưng rưng.

Bạch Tuyết hiểu rõ Thẩm Nguyên là thiên sư, thân phận cao quý, nhưng qua thời gian tiếp xúc, nàng nhận thấy hắn không chỉ xấu xí mà còn háo sắc và vô tình vô nghĩa. So với việc đi theo một người như vậy, nàng thà ở lại Tiểu Tuyết Lâu sống tự tại còn hơn. Vì thế, nàng từ chối.

“Trương mụ mụ, báo giá đi!” Thẩm Nguyên tức giận nói. Trong lòng hắn vô cùng bất mãn, cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn cho rằng với thân phận cao quý của mình, Bạch Tuyết nên xem đó là phúc phận, vậy mà nàng lại dám khước từ, khiến hắn nghi ngờ nàng để ý đến Lưu Ngọc, càng thêm tức tối.

“Đại nhân, chuyện này thật sự không thể được. Tiểu Tuyết nàng không chịu rời đi. Ngài hãy giơ cao đánh khẽ, coi như bỏ qua!” Trương tú bà cầu khẩn với giọng đau khổ.

“Ngươi nghĩ bổn thiên sư không có bạc sao? Còn dài dòng lắm lời. Cẩn thận ta gọi Lâm huyện lệnh niêm phong Tiểu Tuyết Lâu của ngươi!” Thẩm Nguyên đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn. Tiếng quát khiến khách nhân trên lầu xúm lại xem náo nhiệt.

“Vậy được rồi, Thẩm đại nhân. Chỉ cần năm vạn lượng bạc, ngài có thể mang Bạch Tuyết đi ngay bây giờ.” Trương tú bà đành nhượng bộ, nhân cơ hội hét giá thật cao, định kiếm một khoản lớn trước khi để Bạch Tuyết rời đi.

Thẩm Nguyên lấy túi trữ vật treo bên người ra sờ soạng. Bỗng nhiên sắc mặt hắn trở nên khó coi, bởi vì trong túi chỉ có năm ngàn lượng ngân phiếu, không đủ số tiền yêu cầu.

Vừa rồi, Thẩm Nguyên bị cơn giận làm mờ mắt. Là một tu tiên giả, hắn không thiếu bạc tiêu xài, nhưng ngay lúc này phải đưa ra năm vạn lượng thì quả thật khó khăn. Những năm qua, hắn nạp không ít tiểu thiếp, lại phải nuôi gia đình lớn, ngân lượng trong tay cũng không còn bao nhiêu.

Thấy Thẩm Nguyên do dự, Trương tú bà nhanh nhạy đoán ngay hắn không có đủ bạc, liền nói: “Đại nhân, nếu không ngài nghĩ thêm chút đi. Thật lòng ta không nỡ để Tiểu Tuyết rời đi, nàng như con gái ruột của ta vậy.”

Lời này của Trương tú bà vừa là đường lui cho Thẩm Nguyên, vừa thể hiện ý không muốn bán Bạch Tuyết. Lúc này, các khách nhân trên lầu cũng đang bàn tán xôn xao, xem Thẩm Nguyên sẽ giải quyết thế nào.

Sắc mặt Thẩm Nguyên lúc đỏ lúc trắng. Bạch Tuyết vốn dĩ không phải sắc đẹp khuynh thành, hắn cũng không thật lòng muốn mang đi, nhưng tình thế hiện tại buộc hắn phải làm cho ra trò. Trước mặt đông người thế này, nếu hắn rút lui, còn đâu thể diện.

Liếc nhìn Lưu Ngọc, người vẫn ngồi một góc, mắt nhắm dưỡng thần, không nói một lời, Thẩm Nguyên càng nghĩ rằng sư đệ đang cười nhạo mình, chờ xem mình mất mặt.

“Đây là năm ngàn lượng trước. Phần còn lại, bổn thiên sư sẽ cho người mang đến sau.” Thẩm Nguyên mặt dày đặt ngân phiếu lên bàn, lôi kéo Bạch Tuyết định rời đi.

“Cái này không được đâu, đại nhân! Nếu không, ngài để hôm khác quay lại mang Tiểu Tuyết đi!” Trương tú bà lập tức ôm chân Thẩm Nguyên, vừa khóc vừa van xin.

“Thẩm đại nhân, buông tay ra!” Bạch Tuyết giãy giụa, cố rút tay khỏi tay hắn.

“Tránh ra!” Thẩm Nguyên tức giận, đá Trương tú bà văng ra vài bước. Bà ngã sóng soài trên đất, không thể đứng dậy.

Những tên tay chân lúc này cũng xông lên ngăn cản, nhưng chỉ sau vài chiêu đã bị đánh ngã lộn nhào. Thẩm Nguyên ra tay không nặng, chỉ đánh cho ngã, không làm ai mất mạng.

Lập tức, Tiểu Tuyết Lâu rơi vào cảnh hỗn loạn không chịu nổi. Trên lầu, đám người xem náo nhiệt bắt đầu xôn xao nghị luận, ai nấy đều nói rằng kẻ này không phải đạo cao nhân, rõ ràng là một tên thổ phỉ ác bá, ngay cả nữ tử chốn thanh lâu cũng muốn cướp đoạt.

Thẩm Nguyên kéo theo Bạch Tuyết đang ra sức giãy giụa, vội vàng tiến ra cửa. Nhưng Lưu Ngọc, người từ nãy giờ vẫn ngồi tĩnh lặng, đột nhiên lắc mình chắn trước mặt hắn.

"Thẩm Nguyên, ngươi cưỡng ép đoạt dân nữ, làm hại bá tánh yếu nhược. Đây là chuyện người tu đạo không được phép làm. Nếu tông môn biết được hành vi này của ngươi làm ô danh tông môn, ngươi nghĩ mình sẽ có kết cục tốt đẹp gì sao?" Lưu Ngọc đứng chắn trước mặt Thẩm Nguyên, chỉ thẳng vào hắn mà tức giận nói.

Thẩm Nguyên bị nữ sắc làm mê muội, bản thân đã đánh mất đạo tâm, không muốn tiến bộ, Lưu Ngọc vốn không muốn can thiệp. Nhưng giờ đây hắn cưỡng ép đoạt dân nữ, làm hại bá tánh, đã phạm phải điều tối kỵ của người tu đạo, cũng vi phạm nghiêm trọng tông quy của Hoàng Thánh Tông. Lưu Ngọc không thể không ra tay ngăn cản, không để chuyện này làm nhục danh dự tông môn ngay trước mắt mình.

"Ngươi! Lưu sư đệ, ngươi giỏi lắm!" Thẩm Nguyên phẫn nộ quát, rồi thả Bạch Tuyết, người đang khóc như mưa. Hắn bước nhanh ra ngoài, không còn cách nào khác đành phải dừng tay.

Thẩm Nguyên biết rõ rằng việc cưỡng ép đoạt dân nữ và làm hại bá tánh yếu nhược vi phạm tông quy. Nhẹ thì bị phạt đứng diện bích, tước điểm cống hiến, nặng thì xóa tu vi, trục xuất khỏi sư môn. Hắn vốn luôn ỷ vào thân phận đệ tử Hoàng Thánh Tông để làm càn, nhưng cũng không dám để mình bị tông môn xử phạt.

"Đa tạ ân tình của Lưu công tử!" Bạch Tuyết vừa khóc vừa nói, trông điềm đạm đáng yêu.

Lưu Ngọc không đáp lại, cùng Thẩm Nguyên rời đi, không thèm nhìn Bạch Tuyết thêm một lần. Thấy tình thế xoay chuyển bất ngờ, Trương tú bà lập tức bò lên, lớn tiếng cảm tạ: "Cảm tạ Lưu công tử, cảm tạ Thiên sư đại nhân!"

Trên lầu, đám khách khứa bàn tán xôn xao, người này một câu, người kia một câu. Họ đều nói vị Thiên sư trẻ tuổi này quả thực là một người chính trực, tràn đầy chính khí, đúng là phong thái của bậc tu đạo chân chính, khiến ai nấy đều kính phục.

"Thẩm sư huynh, chẳng phải ngươi nói có chuyện quan trọng cần nói rõ sao?" Lưu Ngọc vừa đi vừa lớn tiếng gọi Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên không thèm quay đầu, đi thẳng về phía trước. Lưu Ngọc hiểu ngay rằng đây chỉ là lời nói bịa đặt của Thẩm Nguyên, làm lãng phí thời gian của mình. Hắn quay người đi về phía nghĩa trang, mặc kệ Thẩm Nguyên tự ý rời đi.

Lúc này, trong lòng Thẩm Nguyên tràn đầy căm hận Lưu Ngọc. Hắn đến trạm dịch lấy ngựa, lập tức hướng về Viêm Nam thành, không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một khắc nào nữa. Trong lòng hắn nghĩ: "Tốt thôi, Lưu sư đệ, còn nhiều thời gian, cứ chờ xem!"

Lưu Ngọc phát hiện Điền Bình huyện chỉ có một con đường chính kéo dài từ đông sang tây. Hai bên đường là các loại cửa hàng, lớn thì có tiệm lương thực, khách điếm, cửa hàng vải, quán rượu; nhỏ hơn thì có y quán, tiệm cơm, quán trà. Nhờ con đường đơn giản này, Lưu Ngọc dễ dàng nhận ra đường đi và nhanh chóng tìm được đường dẫn đến nghĩa trang.

Nghĩa trang không xa trông vô cùng đơn sơ, chỉ là một dãy phòng dựng bằng tranh, đất vàng và gỗ thô sơ. Gian phòng lớn nhất là nơi chứa thi thể, các gian nhỏ khác là chỗ ở của nha dịch. So với nghĩa trang tại Viêm Nam thành, nơi đây quả thực không bằng, trông tàn tạ hoang sơ. Có thể hình dung rằng bên trong phòng chắc chắn cũng cũ nát không kém.

Bạn đang đọc Huyền Trần Đạo Đồ (DỊCH CHUẨN) của Nhất Giới Tàn Hài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenduyminhat1995
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.