Bữa ăn cuối cùng
"Đấng trị vì du tẩu giữa vực sâu và hiện thế"
"Là hiện thân của sự suy đồi và mục ruỗng"
"Là đấng cứu thế của huyết chi hậu duệ"
"......"
"Kẻ tôi tớ khiêm nhường này khẩn cầu ân huệ từ Ngài......"
......
Charlotte một lần nữa tỉnh giấc khỏi giấc ngủ. Đập vào mắt hắn là mái giường quen thuộc mang sắc tím và đen, chạm khắc tinh xảo với họa tiết hoa hồng gai, xung quanh được phủ rèm lụa viền đen và vàng. Giữa không gian mờ ảo, bốn trụ giường nhọn với những phù điêu tôn giáo hiện lên, toát ra vẻ huyền bí khó diễn tả.
Mặc dù đã ba ngày trôi qua kể từ khi hắn bước chân vào thế giới này, Charlotte vẫn chưa thể hoàn toàn quen thuộc với căn phòng ngủ quý tộc đậm chất gothic này. Tất nhiên, những lời cầu nguyện mơ hồ như tiếng thì thầm của các vị thần cổ đại mà hắn nghe thấy mỗi đêm trong cơn mê cũng là một phần nguyên nhân. Charlotte luôn có cảm giác rằng có thứ gì đó đang gọi hắn từ thế giới bên kia. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, hắn chẳng thể nhớ nổi mình đã nghe được gì.
Quay đầu nhìn ra cửa sổ, màn đêm đã buông xuống. Dưới ánh trăng sâu thẳm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng mèo kêu khàn khàn. Charlotte có chút bất ngờ. Giấc ngủ trưa hôm nay, hắn đã đánh một giấc từ trưa cho đến tận đêm!
Cốc Cốc Cốc ......
Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng.
"Ugh, lại giờ này nữa à..."
Charlotte khẽ cau mày, ngay lập tức cảm thấy đau đầu.
Không đợi hắn lên tiếng, cánh cửa phòng từ từ mở ra với một tiếng cót két, và hai hàng nữ hầu mặc váy đen trắng bước vào một cách ngay ngắn. Khuôn mặt họ nghiêm nghị, mang vẻ cổ kính, và trên tay là những bộ váy dạ tiệc nữ tính, đủ mọi phong cách, sự lộng lẫy và phức tạp khiến người ta thấy choáng ngợp và những chiếc hộp gỗ chứa đầy trang sức và phụ kiện lấp lánh.
"Buổi tối tốt lành, tiểu thư Charlotte."
"Đến giờ dùng bữa tối rồi, phu nhân Castell mời tiểu thư thay trang phục và lập tức đến dự tiệc."
Nữ hầu trưởng bước lên trước, thực hiện một cái nhún người cực kỳ chuẩn mực và gọn gàng, không chút dư thừa.
À đúng rồi, giờ phải là "cô" mới đúng.
Charlotte đờ đẫn liếc qua đống váy áo dành cho phái nữ mà họ mang tới, rồi lập tức nhập vai thành dáng vẻ ngốc nghếch, ngây thơ giống trong đống ký ức rời rạc của cơ thể này, với dáng vẻ của một đứa con gái ngây ngô vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ trưa và vẫn còn buồn ngủ.
"Buổ-Buổi tối tốt lành! Thưa cô Mariana!"
Sau đó, cô bỏ qua những bộ váy quá ngọt ngào và dễ thương một cách tự nhiên, rồi chỉ tay vào một chiếc váy lolita mang phong cách Gothic với tông màu đen chủ đạo, viền vàng, được điểm bằng sắc rượu vang và trắng. Cô hơi nghiêng đầu, cất giọng ngọt ngào.
"Bộ đó đi!"
Giọng nói mềm mại, dịu dàng. Vẻ ngoài trong sáng và đáng yêu ấy hoàn toàn trái ngược với sự bình thản và bất lực lúc cô ở một mình. Ham muốn che chở của đàn ông sẽ bùng phát khi họ thấy cô, còn tình mẫu tử trong lòng phụ nữ sẽ trở nên tràn trề. Thậm chí, con mèo mập đen bên ngoài cửa sổ cũng thoáng chốc lạc lối trong những suy tư, gần như suýt té khi nó bước hụt vào không trung.
Phải công nhận gái này diễn rất tài tình, kỹ năng diễn xuất thuộc hàng thượng thừa. Tuy nhiên, với tư cách là những nữ hầu chuyên nghiệp của gia tộc Castell danh tiếng, những nữ hầu được đào tạo bài bản vẫn giữ thái độ nghiêm túc, không chút dao động, khiến Charlotte cảm thấy khá nhàm chán.
Sau khi nhận được sự cho phép, đội ngũ nữ hầu này hành động như một đội quân trầm lặng. Các quý tộc vốn đã quen với việc không phải tự làm bất cứ điều gì; mọi thứ đều có người phục vụ tận chốn.
Một người bưng tới chậu bạc đầy nước để Charlotte rửa mặt. Người khác thì cầm một chiếc khăn lụa thấm sương hoa hồng để lau người cho cô. Một người khác nữa nhấc lên chiếc lược xương cá voi để chải mái tóc dài óng mượt của cô.
......
Charlotte hoàn toàn bị động trước sự phục vụ của họ, chẳng khác nào một con búp bê để người khác mặc đồ. Cô có thể làm gì được đây? Trong kiếp trước, cô chưa từng trải qua chuyện này. Đừng nói đến những bộ váy quý tộc phức tạp như thế này, ngay cả quần áo phụ nữ cô còn chưa từng chạm vào.
Việc thay trang phục kéo dài gần nửa tiếng, nhưng với Charlotte, như thể đã trôi qua cả thế kỷ.
"Tiểu thư Charlotte, việc thay đồ đã hoàn tất."
Một lúc sau, nữ hầu trưởng lại cúi chào, ra lệnh cho người khác đẩy đến một chiếc gương đứng tráng thủy ngân lộng lẫy.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái trẻ trông chỉ cỡ mười ba, mười bốn tuổi. Dáng người không cao, đường nét thanh tú như búp bê. Chiếc mũ cài tóc hình bướm với hai tông đen trắng khéo léo gom lại mái tóc vàng óng mượt, uốn cong ở đuôi và buông xuống tự nhiên trên vai. Làn da trắng sữa, mịn màng có chút nhợt nhạt, đôi mắt trong xanh như khoảng trời, toát lên vẻ mong manh, yếu ớt, không khỏi khiến người ta cảm thấy động lòng, thương cảm.
Chiếc áo sơ mi trắng xếp ly, thắt nơ bướm màu đỏ tía trước ngực, cùng chiếc áo corset đen sẽ tôn lên vòng eo thon thả vô cùng thanh thoát. Váy ngoài bằng vải tuyn với tông màu đen và vàng làm chủ đạo, được trang trí những họa tiết ren tinh xảo, lộng lẫy, kết hợp cùng váy lót màu đỏ tía, tất lụa đen và đôi bốt da nhỏ, mang đến một cảm giác bí ẩn và quý phái mạnh mẽ cho người đối diện, như thể thêm vào nét trưởng thành và quyến rũ đầy cấm đoán vào khuôn mặt còn trẻ trung, non nớt của cô ấy......
Thành thật mà nói, với vẻ ngoài xinh đẹp và đáng yêu như vậy, ngay cả sau nhiều ngày ngắm nhìn bản thân, Charlotte vẫn sẽ ngẩn ngơ trước gương. Đáng buồn thay... người đó lại chính là bản thân cô.
Tuy có một chút vấn đề với thân phận của mình sau khi xuyên không, Charlotte cũng không hề phàn nàn. Bản thân sắc đẹp vốn là một tài nguyên quý giá. Thay đổi sang một cuộc sống hoàn toàn khác cũng là một trải nghiệm mới lạ.
Theo sau nữ hầu rời khỏi phòng ngủ, cô gái trẻ bước qua hành lang dài tráng lệ được trải thảm lụa thủ công vào phòng ăn. Phòng ăn cũng xa hoa không kém, tường được phủ kín những bức tranh trang trí tôn giáo, những chiếc đèn cầy pha lê lớn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, phản chiếu vẻ lộng lẫy, mộng mơ từ mọi góc độ.
Trên chiếc bàn ăn hình chữ U dài hơn mười mét, màu tím đen được chạm khắc tinh xảo, bày vô số món ăn được đựng trong những chiếc bát đĩa sứ tinh tế. Heo sữa quay, ốc sên nướng, sò điệp áp chảo cùng gan ngỗng, cá hấp giấy nướng, bít tết áp chảo, khoai tây hầm, salad trái cây, bánh kếp cháy, bánh chocolate nham thạch... cho đến tận tầm mắt, e rằng không dưới năm mươi món.
Một bà lão đeo kính một mắt đứng trước xe đẩy thức ăn, đang đặt một bát súp kem nấm lên bàn. Thấy Charlotte, bà mỉm cười nhẹ nhàng, đặt đĩa sứ trên tay xuống và nói với vẻ trìu mến.
Ồ, ai đến đây nào, chẳng phải là viên ngọc của Castell và tiểu thư đáng yêu, Charlotte quý giá của ta sao?"
Vừa nói, bà lão lấy ra từ sau lưng một chiếc hộp nhỏ tinh xảo như thể đang biểu diễn ảo thuật, bên trong là một chiếc vòng cổ hình thánh giá tuyệt đẹp, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy giá trị vô cùng. Giữ chiếc hộp trang sức trước mặt cô gái trẻ và lắc nhẹ, bà lão lên tiếng âu yếm,
"Chúc mừng sinh nhật, bé cưng của ta! Đây là quà sinh nhật của con năm nay!"
Liếc nhìn chiếc vòng cổ lấp lánh, Charlotte mím môi một cách tinh tế. Nhưng ngay sau đó, cô nhận thấy chiếc tạp dề của bà lão vẫn chưa được cởi ra, cô mỉm cười cảm thấy một chút ấm áp trong lòng.
"Bà nội yêu quý, hôm nay bà đích thân nấu ăn ạ?"
Bà lão đặt hộp đồ trang sức xuống, trước tiên cẩn thận lau tay bằng khăn ướt, sau đó âu yếm xoa đầu cô bé và dịu dàng nói,
"Tất nhiên rồi, hôm nay là ngày của con, không ai biết con thích ăn gì hơn ta đâu."
"Chúng ta cùng ăn nào, cháu gái bé nhỏ của ta, tất cả các món ăn tối nay đều là món yêu thích của con đấy."
Nếu như những người hầu và phó tế trong lãnh địa luôn luôn cau có, nghiêm trọng và u ám, khiến Charlotte sau khi xuyên không cảm thấy như những người hầu này mắc phải một căn bệnh nan y nào đó... Còn bà nội của thân thể này chính là sự tồn tại đã an ủi cô nhiều nhất trong hai ngày qua.
"Elaine de Castell. Bà là bà nội của Charlotte, hiện tại là người đứng đầu của gia tộc Castell, cũng là người thân duy nhất của cô gái trẻ này. Với tư cách là người đứng đầu của một gia tộc quý tộc cao quý, ở độ tuổi mà lẽ ra bà nên chăm sóc bản thân, bà vẫn đích thân nấu ăn cho cô bé, cho thấy bà cưng chiều cháu gái mình đến nhường nào. Chuẩn bị nhiều món ăn ngon như vậy, ngay cả với sự hỗ trợ của đầu bếp, cũng không phải là một việc dễ dàng đối với một bà lão."
"Bà nội yêu quý, bà hẳn đã vất vả rồi."
Trái tim Charlotte ấm áp. Cô khéo léo nhấc nhẹ tà váy và duyên dáng cúi chào, ngồi xuống bàn ăn một cách tự nhiên. Sau ba ngày, cô đã quen thuộc với những nghi thức của quý tộc này.
Trong khi đó, bà lão liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc lộng lẫy trên tường và sắc đêm bên ngoài cửa sổ.
"Đã muộn rồi, ta bắt đầu dùng bữa thôi."
Nói xong, bà lịch sự từ chối nữ hầu định tiến tới muốn phục vụ, tự tay buộc khăn ăn cho cô bé, động tác chậm rãi và nhẹ nhàng. Thành thật mà nói, nếu không phải vì chân tay bà đã yếu và không tiện đi lại quanh bàn ăn, Charlotte nghiêm túc nghi ngờ rằng bà nội của cô, người đã nuông chiều cô lên tận trời tận mây, thậm chí sẽ còn đảm nhận luôn công việc của nữ hầu và tự tay chia đồ ăn cho cô...
Bữa tối hôm nay còn ngon hơn hai ngày trước. Món ăn được chế biến rất công phu, đậm đà hương vị và khó quên. Charlotte dùng bữa một cách thanh lịch dưới sự phục vụ của nữ hầu trong khi suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình.
Những ký ức sau khi xuyên không không được hoàn chỉnh. Nhưng hai hoặc ba ngày đã đủ thời gian để cô hiểu rõ về gia thế gia đình và tình hình hiện tại, và một chỗ dựa vững chắc.
Phải nói rằng, thân phận mà Charlotte chuyển sinh vào quả thực là một bất ngờ lớn. Mặc dù giới tính có sự khác biệt, nhưng mọi thứ còn lại đều hoàn hảo, chắc chắn là một khởi đầu về một phượng hoàng trỗi lên chuẩn chỉ như sách giáo khoa.
Tên của cơ thể này là Charlotte, có phần giống tên cô ở kiếp trước khi phiên âm. Cha mẹ của cô gái qua đời khi cô còn nhỏ, và cô là hậu duệ trực tiếp và duy nhất của gia tộc Castell lâu đời và giàu có. Một quý tộc cổ xưa, phi thường thực thụ, tương lai là người đứng đầu gia tộc.
Mặc dù vẫn còn trẻ, nhưng với sự bảo vệ tận tình của nữ bá tước giàu kinh nghiệm, không ai dám nhòm ngó tài sản của gia tộc Castell. Khi Charlotte tròn 16 tuổi và chính thức trưởng thành, cô sẽ có quyền thừa kế tước hiệu tử tước gia tộc và một khu vực giàu có rộng lớn với hàng chục lâu đài, điền trang và vườn nho.
Nói cách khác, việc chuyển sinh của Charlotte bắt đầu với sự tự do tài chính và đỉnh cao của vận mệnh. Cô thừa kế một gia sản mà cô cũng không thể tiêu hết trong quãng đời mình!
Sau khi quen với thân phận của mình, Charlotte biết rằng cô sẽ tung cánh mà bay cao trong cái thế giới này. Trong hai ngày qua, cô đã bắt đầu suy nghĩ về cách tận dụng cơ hội sau khi thừa kế tước hiệu.
Tận dụng kiến thức từ Trái Đất của mình để cải tiến công nghệ trong cái thế giới nguyên thủy này chăng? Dùng quyền lực từ địa vị này để xây dựng một đế chế kinh doanh trải dài khắp đại lục? Hay là thuê cả trăm quý cô xinh đẹp về phục vụ mình mỗi ngày và sống một cuộc đời mơ mộng, khỏi lo toan?
P/S :" live a dreamy life of joyful salted fish" câu gốc là thế không biết dịch sao thông cảm =v.
Tuy nhiên, trong khi Charlotte đang suy nghĩ về những điều này, cô nhận ra rằng bà nội cô, Bá tước Castell, vẫn chưa động đến dao dĩa. Người quý tộc cao tuổi này chỉ ngồi đó lặng lẽ, mỉm cười nhìn cô.
Cô gái trẻ do dự rồi nhẹ nhàng đặt dao dĩa xuống. Trong những ký ức rời rạc mà cô thừa hưởng, việc ăn một mình mà không chờ đợi người lớn bắt đầu là hành động thiếu nữ tính và là điều mà nguyên thể thường xuyên cố gắng tránh nhiều nhất có thể.
"Thưa bà, bà không ăn sao?"
Charlotte hỏi.
Bá tước Castell khẽ lắc đầu,
"Không, Charlotte bé nhỏ của ta, chúng đều là dành cho con."
Nói rồi, bà mỉm cười nhẹ và đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng má cô bé,
"Dù sao, đây cũng là bữa ăn cuối cùng của con."
Bữa...ăn cuối cùng? Charlotte hơi sững lại. Cô không thể không nhìn bá tước Castell, chỉ để cảm thấy nụ cười của đối phương đột ngột trở nên sâu thẳm và rùng rợn.
Những đám mây ngoài cửa sổ dần trôi qua, lộ ra một vầng trăng đỏ như máu. Ánh trăng đỏ thẫm chiếu qua cửa sổ vào phòng ăn, phủ lên mọi thứ một màu đỏ mờ ảo.
Trong đồng tử đã đột ngột co lại của Charlotte, Bá tước Castell vốn uy nghiêm và hiền hậu giờ đây đã thay đổi đến mức gây sốc. Khuôn mặt bà trở nên tái nhợt như xác chết, đôi mắt xanh xám của bà dần dần nhuốm màu đỏ của sự cuồng loạn. Sự dịu dàng trong ánh nhìn của bà đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là sự khát máu và tham lam...
"Cháu yêu à,trông con có vẻ không khỏe."
Bà lão mỉm cười nhẹ với Charlotte, khóe miệng bà cong lên đến tận mang tai, chiếc lưỡi dài, như lưỡi rắn, không ngừng lướt nhẹ qua má cô bé.
Vãi l! Quái vật! Charlotte sốc đến mức đứng dậy ngay lập tức. Bộ đồ ăn trên bàn bị cô hất xuống sàn, va vào nhau và phát ra âm thanh nhỏ hơi chói tai.
"Tiểu thư Charlotte, cô làm rơi dao với nĩa rồi."
Giọng nói lạnh lùng của nữ quản gia vang lên.
Một cánh tay thối rữa đầy giòi cầm dao với nĩa lên rồi nhẹ nhàng đặt chúng trước mặt Charlotte.
Vãi beep! Mắt Charlotte lập tức mở to. Cô cứng đờ quay người lại, chỉ để thấy khuôn mặt của nữ quản gia bên cạnh cũng đã thối rữa từ lâu, xương trắng lộ ra mờ mờ dưới lớp thịt thối, vài con giòi béo ngậy đang bò trong hốc mắt của bà ta.
Bên ngoài cửa sổ, từng đàn quạ bay lượn và phát ra hàng loạt tiếng kêu. Trong phòng ăn, gần một trăm nữ hầu và người giúp việc đồng loạt nhìn Charlotte, khóe miệng thối rữa của họ hơi cong lên trong một nụ cười kỳ quái và đồng bộ. Mùi hôi thối của xác chết lập tức lan tỏa ra.
Da đầu Charlotte lập tức tê dại. Cô không do dự, quay người chạy trốn. Dẫu vậy, ngay khi cô vừa bước đi, cơ thể đột nhiên mềm nhũn và cô mất hết sức lực ngay lập tức.
Thôi toang! Thức ăn... đã bị...bỏ độc!
Thứ cảm giác kiệt quệ đến mãnh liệt lan tỏa khắp các chi, cô ngã vật xuống đất, chậm rãi lết đi. Vào lúc ý thức dần rời xa, cô nghe thấy mệnh lệnh mang vẻ lạnh lùng, vô cảm của nữ bá tước Castell
"Đã đến lúc, chuẩn bị cho nghi lễ hiến tế dòng máu cuối cùng."
Đăng bởi | Wisper_Lost |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |