Lễ Huyết Tế
Đau
Đau quá!
Khi Charlotte tỉnh lại, cô phát hiện mình đang bị treo trên một cây thánh giá bằng kim loại, với bốn chiếc đinh lớn xuyên qua lòng bàn tay phải, tay trái và đôi chân bắt chéo. Máu đỏ tuôn ra không ngừng, chảy xuống cây thánh giá như một dòng suối nhỏ, đổ vào những rãnh đã được khắc trên mặt đất từ lâu.
Charlotte gắng chịu đựng cơn đau và nhìn xung quanh, xuyên qua ánh trăng đỏ mờ ảo của cửa giếng trời. Các rãnh khắc tạo thành một hình tròn tâm là cây thánh giá, với những họa tiết tinh xảo và phức tạp, giống như các trận pháp ma thuật trong tiểu thuyết, xung quanh là những xác sống đang quỳ gối mặc trang phục hầu gái và bồi bàn.
Nữ Bá tước Castell đứng ở phía trước, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo. Bà ta đối diện với chính mình, trên tay cầm một mảnh giấy màu đỏ máu, như thể đã xé ra từ một cuốn sách cổ. Thấy Charlotte tỉnh dậy, Bá tước mỉm cười nhạt, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn,
"Chào, cháu yêu của ta, con tỉnh rồi sao."
Trái tim Charlotte chùng xuống. Bị treo trên thánh giá chẳng phải là tình huống gì tốt lành. Kết hợp cùng với pháp trận kỳ quái bên dưới và những xác sống xung quanh rõ ràng là đang làm lễ cầu nguyện, Charlotte, người quen thuộc với xu hướng trên mạng trực tuyến, đã đoán sơ sơ rằng cô sẽ bị đằng ấy dùng làm vật tế.
Cái thế giới này... hoàn toàn không bình thường tí nào cả!
Não Charlotte hoạt động nhanh chóng. Cô khịt mũi, nước mắt trong veo ngay lập tức lăn dài như những hạt ngọc bạc, để lại hai vệt nước mắt cong cong trên khuôn mặt hồng hào, đáng yêu.
"U...u...u... Bà ơi..."
Cô nức nở mở miệng, nhìn nữ Bá tước Castell với ánh mắt yếu ớt, đáng thương và bất lực đầy vẻ ngây thơ. Nhìn dáng vẻ đáng thương không nỡ nhìn ấy, ngay cả Nữ Bá tước Castell, kẻ đã hóa thành quái vật, cũng hơi sững sờ, luồng khí đáng sợ quanh người bà ta dường như đã tạm thời ngừng. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt bà ta lại trở nên sâu thẳm hơn. Đôi mắt đỏ như máu khẽ lóe sáng, ánh nhìn tham lam chậm rãi lướt qua cơ thể Charlotte.
"Quả thật là một tiểu yêu tinh quyến rũ, đáng tiếc là ngươi không thể trở thành một Huyết Nô quyến rũ đâu."
Nói rồi, bà ta hé cái miệng quái dị, cười nhạo như một tên thợ săn đang trêu đùa với con mồi của mình:
"Thứ nhỏ bé đáng thương, thôi nào...dừng diễn được rồi đấy."
"Bé Charlotte đã chết vì bệnh từ lâu rồi, ngươi chẳng qua chỉ là Chân Linh của Thánh Tòa Hoàng Gia mà ta đã triệu hồi đến để hoàn thành nghi thức huyết tế cuối cùng."
"Aah... với Thánh Chân Linh làm vật hiến tế, ta nghĩ rằng vị Chúa của ta sẽ rất hài lòng đấy!"
Bí mật về việc xuyên không đã bị nhìn thấu, Charlotte cảm nhận được trái tim cô như thắt lại. Nhưng cùng với đó, trong cô cũng dấy lên một tia nghi hoặc.
'Thánh Chân Linh của Thánh Tòa Hoàng Gia? Là cái đếch gì thế?
Như thể vừa hiểu ra điều gì đó, tâm trí Charlotte khẽ chuyển động. Cô nhanh chóng ngừng khóc nức nở và lập tức nói:
"Bà ơi—à không, nữ Bá tước Castell, tôi nghĩ... giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm..."
Tuy nhiên, người phụ nữ già nua đã mất hứng thú với việc tiếp tục cuộc đối thoại. Bà ta lắc đầu đầy chế giễu.
"Hiểu lầm? Này nhé, sự vùng vẫy của ngươi là vô nghĩa thôi."
Nói xong, bà ta lấy từ trong áo ra một cây thánh giá bẩn tưởi, hướng nó về phía cô gái trẻ đang bị treo lơ lửng giữa không trung. Giọng nói điên loạn của bà ta khẽ run rẩy, và biểu cảm trên khuôn mặt trở nên quái dị và cuồng tín.
"Sao nào! Thánh Linh! Hãy để ta tận hưởng ánh sáng thiêng liêng của sự sa đọa cận kề, cùng cái biểu cảm méo mó của ngươi trong đau đớn đi!"
Những tia sáng sâu thẳm lóe lên trên cây thánh giá, mang theo một luồng tà khí hỗn loạn. Trong ánh mắt tàn nhẫn và bạo ngược của nữ Bá tước Castell, luồng sáng dơ bẩn ấy chiếu thẳng vào cơ thể Charlotte.
"Gào thét đi! Thét lên thảm thiết! Cảm nhận nỗi đau và tuyệt vọng... của bóng tối đi!"
'Dở rồi!'
Nhìn thấy vầng hào quang tà ác khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn nôn rồi, tim Charlotte thắt lại. Cô vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng chẳng thể tránh né, chỉ còn cách quay đầu sang một bên, nhắm chặt mắt và nghiến răng chịu đựng.
Luồng sáng tà ác hỗn loạn ấy tựa như bùn lầy bị ném vào thế giới hiện tại, bao trùm lấy cô gái trẻ.
Tuy nhiên, cơn đau mà cô tưởng tượng lại không xảy đến. Ngoài cảm giác hơi lạnh và việc nghe thấy vô số lời cầu nguyện điên cuồng không ngừng rì rầm bên tai, Charlotte hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ sự khó chịu nào trên cơ thể mình.
"Hửm?"
Charlotte từ từ mở mắt. Nữ Bá tước vẫn đang sốt sắng giơ cao cây thánh giá bẩn thỉu, biểu cảm trên khuôn mặt gớm vô vùng. Cây thánh giá chớp sáng luân phiên giữa ánh sáng và bóng tối, áp lực khủng khiếp bao trùm lấy tất cả. Căn hầm lạnh lẽo một cách kỳ dị và tĩnh lặng, tựa như rơi vào vực sâu. Nhưng ngoài mấy cái đấy ra... chẳng có gì xảy ra cả.
Charlotte tỏ ra khá bối rối. Dù không mở miệng, nhưng vẻ mặt hơi ngơ ngác và khó hiểu, dường như xen lẫn giữa chút ăn mừng và e dè, lại như đang muốn nói:
'Thế thôi à?'
Người phụ nữ già nua cũng sững người lại. Bà nhíu mày, lật qua lật lại cây thánh giá ô uế trong tay như đang cố tìm xem sai sót nằm ở đâu. Sau một hồi xem xét, bà cau có, lại giơ cao cây thánh giá lên một lần nữa, rồi tiếp tục vận dụng ma thuật và niệm chú với giọng điệu càng điên cuồng hơn:
"Hãy gào thét đi! Cầu xin sự thương xót đi! Tuyệt vọng trước ánh sáng của những kẻ sa ngã đi!"
Ánh sáng sâu thẳm bừng lên lần nữa, bao trùm lấy cơ thể Charlotte trong một luồng khí tà ác và hỗn loạn hơn cả trước đó. Thế nhưng lần này... vẫn chả có gì xảy ra.
Charlotte: ......
Nữ Bá tước: ......
Hai ánh mắt chạm nhau. Bầu không khí trở nên khá ngượng ngùng.
Biểu cảm của người phụ nữ già nua lập tức trở nên méo mó, và ma lực khủng khiếp từ ả bùng nổ như núi lửa phun trào.
"Tại sao! Tại sao trên cơ thể ngươi không có tí thánh quang nào? Tại sao ngươi không bị Ánh Quang Sa Đọa làm ô uế?!"
Áp lực cuồn cuộn như sóng thần liên tiếp ập lên ập xuống, cùng với tiếng gào thét điên cuồng, tạo nên sức ép chưa từng có đối với cô gái trẻ. Thế nhưng, Charlotte lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Kết hợp với những lời trước đó của con mụ phù thủy già này, cô đã có thể đại khái đoán ra được nguyên nhân.
Cô gái trẻ lấy lại bình tĩnh, giọng nói có chút tự tin.
"Nữ Bá tước Castell à, tôi nghĩ... giữa chúng ta thực sự có hiểu lầm thật đấy."
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì cơ?"
Đôi mắt bà ta đỏ rực, biểu cảm nguy hiểm như một con thú dữ bị chọc giận. Charlotte cẩn trọng lựa lời rồi nói:
"Bà, chắc hẳn đang thực hiện một nghi thức đặc biệt nào đó, đúng không? Và nghi thức này cũng liên quan đến các vị Thánh của Thánh Tòa Hoàng Gia hở?"
"Điều tôi muốn nói là, thật ra tôi không phải là bất kỳ vị Thánh nào của Thánh Tòa Hoàng Gia cả."
"Nên là... có vẻ như bà đã triệu hồi nhầm người rồi."
Nữ Bá tước Castell im phắt. Giây tiếp theo, Charlotte chỉ cảm thấy một luồng linh lực mạnh mẽ tràn xuống cơ thể mình. Chốc lát sau, luồng linh lực tan biến, và sắc mặt của Nữ Bá tước ngày càng trở nên khó coi.
"Không có Thánh Ấn..."
"Thật không ngờ, ngươi thật sự không phải là một vị Thánh của Thánh Tòa Hoàng Gia!"
"Điều này sao có thể? Thế quái nào!"
"Nếu nhà ngươi không phải là tín đồ của Thánh Tòa Hoàng Gia, vậy tại sao lại bị triệu hồi bởi Nghi Thức Triệu Hồi Thánh Linh?"
'Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ làm việc cả đêm rồi ngủ thiếp đi, ai ngờ lại tỉnh dậy ở cái chốn khỉ ho cò gáy này! Đã thế giới tính của tôi còn bị hoán đổi nữa!'
Charlotte mắng thầm trong lòng. Mặt cô không thay đổi, chỉ lắc đầu,
"Tôi không biết."
"Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã như này sẵn rồi."
Nói xong, cô cân nhắc lời lẽ, nở một nụ cười mà cô nghĩ là thân thiện, rồi tiếp tục,
"Này nữ Bá tước Castell."
"Như bà thấy đấy, tôi không phải là Thánh Chân Linh mà bà cần, và hình như cũng không có lý do gì để bà tế tôi cả."
"Có lẽ, ta có thể nói chuyện với nhau..."
"Nói chuyện? Ngươi nghĩ mình đủ tư cách à?"
Ánh mắt đỏ như máu của nữ Bá tước lóe lên sự chế giễu.
Sát ý của bà ta mạnh mẽ đến mức như thể bà ta sẽ đổ toàn bộ lỗi cho sự thất bại của nghi thức triệu hồi lên người Charlotte. Charlotte không nghi ngờ gì việc rằng nếu cô không đưa ra được lý do nào hợp lý, con mụ già trước mặt cô chắc chắn sẽ bem chết cô ngay lập tức mà không do dự. Kìm nén sự lo lắng trong lòng, Charlotte giả vờ bình tĩnh và tiếp tục cười.
"Chưa chắc đã vậy, so với một cuộc hiến tế chắc chắn thất bại, tôi cảm thấy việc tôi còn sống sẽ mang lại cho bà nhiều lợi ích hơn đấy."
"Việc triệu hồi tôi ở đây có thể còn là một phúc lành bất ngờ dành cho bà cơ."
Một người ông vĩ đại thì luôn luôn linh hoạt. Giờ phút nguy nan này, đối mặt với bà lão điên cuồng rõ ràng bất ổn về tâm lý, Charlotte vẫn kích động mà không cảm thấy áp lực.
Thể diện và tự trọng gì gì đó tạm thời gạt sang một bên. Trước tiên, tìm cách để sống đã!
"Ồ? Vậy...nhà ngươi còn có vài khả năng khác mà ta không biết sao?"
Nữ Bá tước Castell hơi nhướn mày. Lần này, bà ta cẩn thận quan sát cô gái trẻ và có vẻ bắt đầu có chút hứng thú.
"Nói xem, ngươi có món gì nào?"
Charlotte mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục.
"Chẳng hạn như... tôi biết rất nhiều món ngon, toàn là những món mà bà chưa từng thấy bao giờ."
Nói xong, cô thấy ánh mắt của Nữ Bá tước chút rung động. Đây cũng là điều đã được dự đoán, từ những mảnh ký ức mà Charlotte tiếp nhận, Nữ Bá tước Castell đúng là một người yêu thích ẩm thực. Chỉ có điều...
"Chỉ là món ăn ngon thì không đủ để đổi lấy mạng nhỏ nhặt của ngươi đâu, Charlotte bé nhỏ ạ."
Nữ Bá tước khẽ lắc đầu.
"Tôi cũng biết làm ăn đấy nhé, và nếu nói về kinh doanh của gia tộc Castell, tôi tự tin rằng mình có thể mở rộng nó gấp vài lần trong vòng mười năm!"
Charlotte suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục tăng giá. Nữ Bá tước Castell trầm tư, có vẻ như bị lay động. Nhưng cuối cùng, ánh mắt của bà vẫn không thay đổi, cố gắng dò xét lý do sâu xa hơn.
Charlotte nghiến răng,
"Tôi cũng biết rất nhiều, rất nhiều kiến thức, tất cả đều là những thứ tồn tại trong thế giới này, và mỗi thứ đều có tiềm năng mang lại một kỷ nguyên cách mạng!"
"Tôi..."
"Khoan!"
Nghe vậy, Nữ Bá tước Castell đột nhiên ngắt lời. Bà ta híp mắt lại một chút rồi hỏi.
"Nhà ngươi vừa nói rằng... ngươi biết rất nhiều kiến thức không có trong thế giới này đúng không?"
Charlotte do dự một chút.
"Đúng vậy."
"Ngươi... đến từ một thế giới khác sao?"
Charlotte theo phản xạ muốn phủ nhận điều đó. Nhưng cảm nhận được luồng khí bao trùm cô trong bóng tối, cô chỉ do dự một chút rồi lại từ từ gật đầu.
"Ừm... Đúng vậy."
Bí mật về sự chiếm hữu thân thể đằng nào cũng lộ sẵn rồi. Thêm việc đến từ một thế giới khác cũng cahr có gì khác biệt là mấy.
Nữ Bá tước Castell lại một lần nữa im lặng. Dần dần, chỉ có khóe miệng bà ta nhếch lên từ từ, biến thành một nụ cười thỏa mãn, tiếp tục nở rộng, ngày càng thái quá, và cuối cùng chuyển thành một tràng cười điên cuồng hưng phấn.
"Hehe... Ehehe... heAHAHAHAHAHAHA!"
"Tốt! Tốt! Rất tốt!"
Thấy đối phương mừng như được mùa, mặc dù trong lòng Charlotte cảm thấy hơi kỳ kỳ và lo lắng, nhưng cuối cùng cũng coi như là một sự nhẹ nhõm tạm thời. Giấu đi sự khinh bỉ, ấm ức và tức giận sâu trong lòng, cô ép bản thân kìm nén sự lo sợ và căng thẳng, cố gắng tỏ ra thư thái và cười.
"Có vẻ như bà đã thảo mãn rồi nhỉ."
"Vậy... liệu bà có thể thả tôi xuống trước được không?"
Nói xong, cô vặn vẹo cơ thể, đã đầy đau đớn đến mức suýt ngất đi, và thở dài giả vờ không quan tâm.
"Thật ra, treo như thế này cũng hơi khó chịu, tôi cảm thấy máu sắp cạn sạch rồi..."
"Pfft..."
Cơn đau đột ngột từ bụng khiến Charlotte cảm thấy buồn nôn, không thể kiềm chế được đã nôn ra một ngụm máu tươi lẫn với những mảnh nội tạng bị vỡ.
Cô từ từ cúi đầu xuống, vẻ mặt hoang mang. Dưới thân thể cô, một xúc tu đen đúa, dày cỡ nắm tay, ghê tởm xuyên qua bụng cô, đang quằn quại và vặn vẹo điên cuồng bên trong. Phía bên kia của xúc tu là nữ Bá tước Castell, người đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại không chứa chút cảm xúc nào.
Cảm nhận được sức sống đang tiêu tan nhanh chóng, đôi mắt Charlotte mở to, cảm thấy bối rối và bất công.
Bà lão phát ra một tràng cười lạnh lẽo.
"Tại sao? Tất nhiên là để thực hiện nghi lễ và tiếp tục hiến tế rồi."
Nói xong, biểu cảm của bà ta trở nên ghê tởm, khao khát và điên cuồng.
"Ôi, thứ niềm vui ngoài ý muốn, đúng như nhà ngươi nói, ngươi quả thật là một món quà trời ban cho ta!"
"Một linh hồn từ thế giới khác sao, ah, đây là sự tồn tại quý gấp trăm lần so với Thánh Chân Linh!"
"Thánh thần gì cơ?"
"Chỉ cần ta hiến máu của nhà ngươi, ta nhất định sẽ nhận được ân sủng của Chúa và có được thánh ân thiêng liêng chưa từng có!"
Khốn nạn!
Chỉ vì cái khỉ khô này sao?
Charlotte mắng thầm trong lòng. Cô ngẩng đầu khó nhọc, dùng chút sức lực cuối cùng để nở một nụ cười với bà lão.
"Rồi rồi... Mẹ cha nhà mày."
Countess Castell nhíu mày. Mặc dù không hiểu hết những từ ngữ kỳ lạ của đối phương, bà ta theo bản năng thấy đó không phải là lời nói tốt đẹp gì. Nhìn ra ngoài giếng trời, ánh trăng đỏ càng lúc càng đầy đặn, bà ta nở một nụ cười tàn nhẫn.
"Thời khắc tốt lành đã đến."
"Ôi, món quà trời ban của ta... hãy tận hưởng ánh trăng đỏ cuối cùng của đời ngươi!"
Nói xong, Charlotte thấy bà ta đặt chiếc thập giá đen xuống, rồi giơ cao mảnh vụn của trang giấy màu đỏ máu, ánh sáng trên người bà ta ngày càng tỏa sáng. Charlotte chỉ cảm thấy mình bị khóa chặt bởi thứ sức mạnh quái gở khó có thể diễn tả bằng lời, và ngay lập tức mất đi khả năng điều khiển cơ thể.
Máu trong cơ thể cô bắt đầu cuộn trào, vết thương ghê rợn ở bụng như đang bị thiêu đốt, đó là dấu hiệu cho thấy nghi thức hiến tế được tiến hành.
Cay thật. Chỉ mới hai ngày sau khi xuyên không mà cô đã sắp chết, có lẽ không ai khổ sở hơn cô trong số những xuyên không giả.
Charlotte thở dài trong lòng. Giá mà cô biết trước chuyện này... sau khi chuyển sinh, cô không nên quá e dè. Lẽ ra nên dành thời gian nghiên cứu cơ thể mới của mình trước.
P/S : =)))))
Lạc trong đống suy tư, thời gian dường như trôi chậm hơn bao giờ hết. Trong khi đó, những lời cầu nguyện sa đọa của nữ Bá tước Castell và đám undead từ từ lọt vào tai Charlotte.
"Đấng trị vì du tẩu giữa vực sâu và hiện thế"
"Là hiện thân của sự suy đồi và mục ruỗng"
"Là đấng cứu thế của huyết chi hậu duệ"
"Đại Huyết Ma Vương - Abaddon!"
"Kẻ tôi tớ khiêm nhường này khẩn cầu ân huệ từ Ngài..."
"Tôi nguyện dâng hiến huyết thống quý giá nhất của gia tộc Castell và linh hồn từ cõi khác, khẩn cầu ngài ban cho sự trẻ trung và sinh lực vĩnh cửu cho những kẻ bề tôi hèn mọn này..."
P/S "Bloodborne Demon Archduke - Abbadon" Ae có cách dịch nào hay hơn cho cái này thì chỉ tôi nhé.
'Hmmm... Cái lời cầu nguyện này... có vẻ... nghe hơi quen quen...'
Lúc ý thức của Charlotte bắt đầu tịt dần, thị giác của nàng bỗng sáng lên. Giữa ánh sáng đỏ rực, một loạt ký tự cổ xưa và kỳ lạ từ từ xuất hiện trước mắt cô.
[Huyết Chi Thánh Điển phát hiện một nghi thức thánh đang diễn ra—]
[Tên Nghi Thức: Lễ Huyết Tế]
[Vật Hiến Tế: Charlotte de Castell]
[Người Hiến Tế: Elaine de Castell]
[Người Nhận: Đại Huyết Ma Vương- Abaddon]
[Hiệu Quả Nghi Thức: Sử dụng dòng máu của hiến vật làm vật tế, người hiến tế nhận được sức mạnh từ huyết thống và sinh lực của mình, trong khi người nhận có được linh hồn và ký ức của họ.]
[Đánh Giá Xác Suất Đánh Chặn: 100%]
[Ngài có muốn đánh chặn không?]
Charlotte: ...
Đăng bởi | Wisper_Lost |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |