Máu Nhuộm Cổng Làng
Cánh cổng gỗ của Lăng Gia Trang kêu lên một tiếng “kẹt” khô khốc khi Lăng Tiêu đẩy nó ra. Bên trong, không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió lùa qua những mái nhà cũ kỹ và tiếng gà trống gáy muộn từ xa. Thi thể tên lính gác nằm dưới chân hắn, máu vẫn còn chảy, thấm đỏ cả nền đất khô cằn. Lăng Tiêu bước qua xác chết mà không chút do dự, đôi mắt đỏ nhạt quét qua khu làng quen thuộc nhưng giờ đây xa lạ.
“Lăng Tiêu? Là ngươi thật sao?” Một giọng nói run rẩy vang lên từ phía sân chính. Một đám người đang tụ tập quanh đống lửa, đa phần là những kẻ làm công và vệ binh cấp thấp của Lăng gia. Người vừa lên tiếng là Lăng Thạch, một tên quản sự nhỏ, tu vi Luyện Thể tầng hai. Hắn trợn mắt nhìn Lăng Tiêu, rồi liếc xuống thi thể tên lính gác, sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi… ngươi dám giết người của Lăng gia?” Lăng Thạch hét lên, giọng vừa giận dữ vừa sợ hãi. Đám người xung quanh cũng xôn xao, vài tên rút dao găm và gậy gỗ, nhưng không ai dám tiến lên. Khí tức từ Lăng Tiêu, dù chưa mạnh mẽ tuyệt đối, lại mang theo sự lạnh lẽo khiến lòng người run rẩy.
“Ta không chỉ giết một kẻ,” Lăng Tiêu chậm rãi đáp, giọng nói bình thản như đang kể chuyện. “Ta còn giết Lăng Hùng, Lăng Đào, và đám tay sai của Lăng Phong. Các ngươi muốn là kẻ tiếp theo không?” Hắn bước tới, mỗi bước chân như mang theo hơi thở của tử thần.
Đám người hoảng loạn lùi lại, nhưng Lăng Thạch cắn răng, hét lớn: “Đừng sợ! Hắn chỉ là một phế vật, chắc chắn dùng trò gì đó để hù dọa chúng ta! Xông lên, giết hắn!” Hắn lao tới trước, tay cầm một thanh đao rỉ sét, chém thẳng xuống đầu Lăng Tiêu.
Hắn khẽ nhếch môi, không né tránh. “Huyết Sát Quyền!” Một quyền tung ra, luồng khí đỏ rực va chạm với thanh đao. “Keng!” Đao gãy vụn, tiếp theo là tiếng xương vỡ. Lăng Thạch bay ngược ra sau, đập mạnh vào bức tường đất, máu phun đầy mặt, chết ngay tức khắc.
“Áaa!” Đám người hét lên kinh hãi, vài kẻ bỏ chạy tán loạn, nhưng Lăng Tiêu không để chúng thoát. Hắn vận chuyển linh khí, thân hình hóa thành một bóng đỏ lao đi. Hai cú đấm liên tiếp, hai tên vệ binh ngã xuống, máu tươi bắn lên không trung. Một tên cố dùng gậy gỗ đập vào lưng hắn, nhưng Lăng Tiêu chỉ khẽ xoay người, nắm lấy cổ tên đó, bóp mạnh. “Rắc!” Xương cổ gãy, tên kia gục xuống như con rối đứt dây.
Chỉ trong vài hơi thở, sân chính của Lăng Gia Trang đã nhuộm đầy máu. Tám kẻ nằm la liệt dưới đất, không một ai sống sót. Lăng Tiêu đứng giữa đống thi thể, hơi thở vẫn đều đặn, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác khoái lạc kỳ lạ. Máu tanh, tiếng kêu thảm, tất cả như kích thích sát khí trong hắn.
“Tiểu tử, ngươi đang để sát khí dẫn dắt,” Thiên Huyền Thánh Tổ lên tiếng, giọng trầm xuống. “Nếu không kiểm soát, ngươi sẽ thành ma, không phải cường giả.”
“Ta không quan tâm,” Lăng Tiêu lạnh lùng đáp. “Kẻ thù của ta không xứng được tha thứ. Chúng phải chết, tất cả!” Hắn nắm chặt tay, cảm nhận linh khí trong cơ thể tăng lên sau khi hấp thụ máu huyết của đám người này. Hắn đã tiến sát đến Luyện Thể tầng ba—một bước tiến không tưởng chỉ trong vài ngày.
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên từ phía hậu viện: “Kẻ nào dám gây rối ở Lăng gia?” Một bóng người cao lớn bước ra, khí tức mạnh mẽ hơn hẳn đám vệ binh lúc trước. Đó là Lăng Uy, một trưởng lão cấp thấp của gia tộc, tu vi Luyện Thể tầng năm—cùng cảnh giới với Lăng Phong. Hắn nhìn cảnh tượng máu me trước mặt, đôi mắt trợn trừng: “Lăng Tiêu? Phế vật như ngươi làm ra chuyện này?”
Lăng Tiêu ngẩng lên, ánh mắt lóe sát ý. “Phế vật? Ngươi sẽ là kẻ đầu tiên trong đám trưởng lão chết dưới tay ta.” Hắn bước tới, khí tức đỏ rực bùng phát, sẵn sàng cho trận chiến lớn đầu tiên kể từ khi thay đổi vận mệnh.
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian |