Hậu Viện Đẫm Máu
Bóng tối bao trùm Lăng Gia Trang, chỉ còn vài ngọn đèn dầu lập lòe trong hậu viện phía xa. Lăng Tiêu bước qua sân chính đầy thi thể, máu khô dính dưới đế giày tạo thành những âm thanh rợn người. Hắn không dừng lại, ánh mắt đỏ nhạt tập trung vào con đường dẫn đến nơi mà hắn biết Lăng Phong đang ở—hậu viện, nơi các thiên tài và trưởng lão cấp cao của gia tộc tụ tập.
Sau khi giết Lăng Uy, linh khí trong cơ thể Lăng Tiêu đã đạt đến đỉnh của Luyện Thể tầng ba, chỉ cần một cơ hội là có thể đột phá. Hắn cảm nhận rõ sức mạnh từ Huyết Luyện Thần Công ngày càng hòa quyện với Huyết Linh Thể, như một ngọn lửa không ngừng lớn lên trong huyết mạch. Nhưng đồng thời, sát khí trong lòng hắn cũng đậm hơn, mỗi lần giết người lại khiến hắn cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.
“Tiểu tử, ngươi đang đi đúng hướng, nhưng đừng để máu nhuộm cả lý trí,” Thiên Huyền Thánh Tổ lên tiếng, giọng trầm thấp. “Lăng Phong không phải kẻ tầm thường, hắn có thể là thử thách thực sự đầu tiên của ngươi.”
“Lý trí? Ta không cần nó để đối phó với lũ chó phản bội,” Lăng Tiêu lạnh lùng đáp, tay siết chặt viên Huyết Ngọc. Hắn đẩy cánh cửa gỗ dẫn vào hậu viện, một luồng khí tức mạnh mẽ lập tức ập tới, khiến tóc hắn khẽ bay.
Bên trong hậu viện, hơn chục bóng người đang đứng. Đứng đầu là Lăng Phong, một thiếu niên cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt ánh lên sự kiêu ngạo. Hắn mặc áo giáp nhẹ, tay cầm một thanh kiếm dài, khí tức Luyện Thể tầng năm đỉnh phong tỏa ra không chút che giấu. Xung quanh hắn là ba tên vệ binh Luyện Thể tầng ba và một trưởng lão khác—Lăng Vân, tu vi Luyện Thể tầng sáu, kẻ mạnh nhất trong đám.
“Lăng Tiêu?” Lăng Phong nhíu mày, giọng nói mang theo sự ngạc nhiên và khinh miệt. “Ngươi không chết dưới vực sao? Còn dám quay lại đây? Đúng là phế vật không biết sợ chết!”
Lăng Tiêu không đáp ngay, chỉ chậm rãi bước tới, khí tức đỏ rực từ cơ thể bùng phát, đối chọi với áp lực từ đám người trước mặt. “Ngươi đẩy ta xuống vực, cướp linh thạch của ta, giờ còn dám gọi ta là phế vật?” Hắn gằn giọng, sát khí trong mắt bùng lên như ngọn lửa. “Hôm nay, ta sẽ lấy mạng ngươi!”
Lăng Phong cười lớn, thanh kiếm trong tay lóe sáng. “Chỉ bằng ngươi? Một con chó bị gia tộc ruồng bỏ cũng dám sủa trước mặt ta? Các ngươi, giết hắn!” Hắn ra lệnh, ba tên vệ binh lập tức lao tới, khí thế hung hãn.
Lăng Tiêu hừ lạnh, không chút nao núng. Hắn vận chuyển Huyết Luyện Thần Công, hai tay tung ra “Huyết Sát Quyền”. Luồng khí đỏ hóa thành ba quyền ảnh, nhắm thẳng vào đám vệ binh. “Ầm! Ầm! Ầm!” Ba tiếng nổ vang lên, ba tên vệ binh bay ngược ra sau, ngực lõm xuống, máu phun đầy đất, chết ngay tức khắc.
“Cái gì?” Lăng Phong trợn mắt, không ngờ Lăng Tiêu lại mạnh đến vậy. Lăng Vân, trưởng lão đứng bên cạnh, cũng nhíu mày, tay đặt lên chuôi kiếm. “Tiểu tử này có yêu thuật! Để ta xử lý hắn!” Lăng Vân bước lên, khí tức Luyện Thể tầng sáu bùng phát, một kiếm chém xuống, mang theo luồng kiếm khí sắc bén như muốn xé tan không gian.
Lăng Tiêu nghiêng người né tránh, kiếm khí cắm xuống đất, tạo thành một vết nứt dài. Hắn không chần chừ, lao tới gần Lăng Vân, tung một quyền vào ngực đối thủ. “Huyết Sát Quyền!” Lăng Vân phản ứng nhanh, dùng kiếm chắn trước ngực, nhưng lực quyền vẫn khiến hắn lùi lại ba bước, tay cầm kiếm rung lên.
“Lăng Phong, ngươi chỉ biết trốn sau lưng kẻ khác sao?” Lăng Tiêu hét lớn, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía kẻ thù chính của mình. Hắn biết Lăng Vân mạnh hơn Lăng Uy, nhưng mục tiêu của hắn không phải trưởng lão này, mà là tên phản bội đã đẩy hắn xuống vực.
Lăng Phong cười khẩy, bước lên, thanh kiếm trong tay rung động. “Được, ta sẽ tự tay giết ngươi, để xem phế vật như ngươi mạnh đến đâu!” Hậu viện rung chuyển, trận chiến sinh tử giữa hai kẻ thù sắp bùng nổ.
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian |