Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Đầu Tiên

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Vũ Hạo nhìn về phía Vũ Thiên, hơi mỉm cười nói

“Được rồi, trở về nhà thôi, ngày mai sẽ chính thức thi đấu”

Cả khu vực quảng trường Hạo Thành được bài trí với mười võ đài, xung quanh là hàng ngàn chỗ ngồi cho khán giả.

Thi đấu sẽ bắt đầu vào ngày mai, mỗi ngày bắt đầu từ sáng cho tới khi hoàng hôn.

Sau khi lựa chọn được mười sáu thí sinh mạnh nhất, liền nghỉ ngơi ba ngày lại tiếp tục bốc thăm thi đấu vòng tiếp theo.

Vinh Lôi tên kia số thứ tự là 42, tạm thời vòng loại này sẽ không gặp hắn, Vũ Thiên nghĩ thầm.

Những gia tộc trực thuộc Hạo Thành đều trở về nhà nghỉ ngơi, còn những gia tộc khác ở xa đều thuê một nhà trọ để tá túc. Không khí trong thành như nóng lên từng phút.

Rốt cuộc cũng sang ngày hôm sau.

Tại quảng trường lúc này, khán giả ngồi chật kín, tiếng hò hét cỗ vũ vang vọng khắp Hạo Thành.

Ở phía chỗ tập trung, Vũ Thiên tới từ sớm, an tọa tại một chỗ ít người, đang nhắm mắt ngưng thần.

“Tiểu tử, ngươi cũng dám đăng ký tham gia a, không sợ bị ta đánh cho không ngóc đầu dậy sao”

Thanh âm châm chọc bỗng vang lên.

Vũ Thiên hai mắt mở ra, trước mặt hắn lại chính là kẻ mà vài tháng trước từng đạp lên đầu hắn

“Vinh Lôi, ngươi đừng quá phận, nếu không lên võ đài, răng rơi đầy đất, lúc đó đừng trách ta”

Vũ Thiên lên tiếng đáp trả, hắn đã không còn là một thiếu niên yếu đuối và không có mục đích sống trước kia, hiện tại hắn đã có đủ tư cách để nói những lời này với Vinh Lôi.

“Con mẹ nó, hôm nay ngươi ăn gan hùm mà dám trả lời Vinh đại ca”

Vũ Thiên liếc nhìn sang tên thiếu niên bên cạnh Vinh Lôi, người này hắn biết. Tên của hắn là Liễu Nham, cùng với Vinh Lôi và Vũ Thiên đều là một trong tam đại gia tộc có danh tiếng ở Hạo Thành này, Liễu Tộc.

“Liễu Nham, từ khi nào ngươi lại là con chó trung thành đi theo Vinh Lôi thế”

Vũ Thiên thản nhiên nói.

“Ngươi nói cái gì”

Liễu Nhanh nổi nóng, hắn còn đang tính đáp trả thì từ phía bên kia vọng lại vô số thanh âm tán thưởng

“Nhìn xem bên kia, Thái Tử Hạo Vương cũng tham gia lần này”

“Đúng rồi, nói với nhớ, Thái Tử cũng vừa tròn mười lăm tuổi a, còn nhỏ như vậy liền là Sơ Cấp Cảnh cao thủ rồi”

“Không phải chứ, mạnh như vậy thì còn ai đối địch được với Thái Tử”

Vũ Thiên cũng hiếu kỳ nhìn qua phía bên kia, tìm kiếm người được gọi là Thái Tử. Rất nhanh chóng đã nhìn thấy.

Thái Tử này vóc dáng thon dài, thân hình cân đối, gương mặt tuấn dật, một thân áo vàng hoàng tộc, khí thái cao cao tại thượng.

Thái Tử Hạo Vương chính là con trưởng chính tông của Hạo Phong, từ nhỏ đã được định sẽ kế vị sau này. Cộng với thiên phú trác tuyệt, nghe thiên hạ đồn rằng, thiên phú của hắn không có loại nào là Phàm Cấp cả.

Hạo Vương nhìn xuống bên dưới con dân, ánh mắt hơi có chút không thoải mái

“Ta đã nói rồi, lần này thi đấu nên dùng một cái tên khác, mặt mũi cũng phải che bớt lại, tính ta không thích đám đông quấy rầy a”

Hạo Vương bất đắc dĩ nhìn sang một bên, một nữ tử toàn thân một bộ quần áo màu lam, vóc dáng tuyệt mỹ, gương mặt như được điêu khắc mà thành, tựa như chân chính nữ thần giáng lâm.

“Hạo đại ca, ngươi đừng có như vậy, sau này đăng cơ, không phải thường xuyên tiếp cận những người này con dân hay sao”

Nữ tử thanh âm trong trẻo, mang theo vài phần tiếu ý, cười nói

Hạo Vương thở dài một cái, nhìn về phía nữ tử nói

“Hứa Ảnh muội thì thích náo nhiệt a, đi nào, thi đấu muốn bắt đầu”

Nữ tử này tên là Hứa Ảnh, bạn thanh mai trúc mã của vị này Thái Tử, thuộc dòng dõi quí tộc của Hạo Đông đế quốc a.

Vũ Thiên nhìn về phía hai người, ánh mắt có chút hâm mộ, hai người này thực lực mạnh mẽ, vị kia Thái Tử đã chân chính tiến vào Sơ Cấp cảnh cấp độ, còn vị kia nữ tử, Cửu Cấp đỉnh phong a.

Xem ra đại tái lần này, quả thực đầm rồng hang hổ.

KENG… KENG… KENG…

Ba hồi chuông vang lên báo hiệu ngày thi đấu đầu tiên chính thức bắt đầu.

Các cặp đối thủ từng đợt từng đợt lên thi đấu, cứ một lần lên mười cặp. Vũ Thiên số thứ tự khá lớn, thi đấu sẽ chậm trễ về sau, tuy nhiên đây cũng là cơ hội cho hắn quan sát một số đối thủ.

Lập tức, hắn chú ý đến một thiếu niên, toàn thân một bộ trường bào màu đỏ, mái tóc cũng một màu đỏ.

OÀNH…. Một đấm liền đánh văng một tên Bát Cấp Công Lực, đơn giản như vậy một chiêu liền hạ gục đối thủ.

“Hắn gọi là Tà Hỏa, là một đứa nhóc năm nào được lão Tà Tôn nhặt được mang về nuôi nấng, hắn đặc biệt có thiên phú tu luyện hỏa hệ công pháp” trên khán đài, Vũ Chân lên tiếng.

Vũ Hạo ánh mắt ngạc nhiên nhìn đại ca

“Haha bất ngờ à, chẳng qua ta quan hệ rộng rãi thôi, ta với lão tử Tà Tôn có làm ăn một thời gian”

“Thực lực không tệ, Cửu Cấp Công Lực a” Vũ Hạo cũng gật đầu nói

Tới lượt Vũ Thiên ra trận thì đã trời đã về chiều. Đối thủ được xác định từ trước là Nam Tỳ của Nam Gia.

Vũ Thiên tiếng lên sân khấu, khom lưng chào hỏi trọng tài rồi lên tiếng

“Vũ Tộc, Vũ Thiên”

Nam Tỳ sắc mặt hơi có chút không tự nhiên, hắn cũng là đưa tay lên nói

“Nam gia, Nam Tỳ”

BENG….Tiếng chuông vừa vang lên, Nam Tỳ là người đầu tiên động thủ, hắn tu luyện mộc hệ công pháp, vừa vặn xung quanh sàn đấu đều có thực vật tươi tốt, khiến hắn thập phần tự tin.

“Quấn Quanh”

La lớn một tiếng, hai tay kết ấn pháp.

Lúc này, dây leo lập tức xuất hiện dưới chân Vũ Thiên, chúng mạnh mẽ bám chặt vào chân khiến hắn không thể di chuyển được

Nam Tỳ thân hình lao lên vung nắm đấm vào nhắm vào mặt Vũ Thiên.

Sắc mặt Vũ Thiên vẫn bình tĩnh, hai tay đưa lên đón đỡ thế công của Nam Tỳ.

OÀNH… hai người va chạm, một tình huống khiến mọi người bên ngoài hơi chấn động, Nam Tỳ chủ động công kích nhưng ngược lại ăn một ít khổ, cả người hắn sau khi đấm vào Vũ Thiên liền bị bật ngược lại sau khoảng năm bước chân mới dừng lại được.

“Có lý nào” Nam Tỳ sắc mặt hơi khó coi.

“Nếu như ngươi chỉ có như thế, trận này ta thắng a”

Vũ Thiên thản nhiên nói.

“Ta vẫn chưa tung hết sức đâu” Nam Tỳ cắn răng một cái, công lực lập tức được vận chuyển tới mức tận cùng.

Vũ Thiên hơi nhíu mày

“Bát Cấp Công Lực đỉnh phong, không tệ a, nhưng … chỉ có vậy thì không thắng ta được”

Từng đoàn từng đoàn khí tức từ trên người Vũ Thiên lan tỏa ra, sắc mặt Nam Tỳ lập tức ngưng trọng.

“Cửu Cấp Công Lực, tiểu Thiên thật biết che giấu a” trên khán đài, Vũ Liên cả kinh nói.

Nam Tỳ lúc này tình thế vô cùng bất lợi. Tuy nói rằng ở giai đoạn này, chêch lệch một cấp vẫn chưa quá lớn, nhưng chung qui vẫn có chênh lệch nhất định.

Dây leo vốn đang bám vào chân Vũ Thiên bỗng chốc bành trường, thân thể lập tức cứng cáp hơn. Chúng đâm thẳng lên trên không sau đó cong người lại, hướng Vũ Thiên vị trí mà đâm xuống.

Nếu bị đâm trúng liền hết chơi. Vũ Thiên hai mắt lóe huyết quang, toàn thân khẽ rung lên một cái, từng đoàn dây leo như bị cô đọng lại, sau đó từ trên không trung liền hóa thành vô số điểm sáng, từ từ tan biến đi.

Nam Tỳ bên kia run rẩy, lòng ngực có chút nóng lên, sau đó liền có tơ máu chảy ra từ khóe miệng. Công pháp bị phá, không dễ chịu chút nào.

Thoát khỏi khống chế, Vũ Thiên thân người lập tức lao về phía trước, một đấm giáng thẳng vào người Nam Tỳ sắc mặt đang cực kỳ khó coi.

Nam Tỳ cả kinh, hai tay lập tức kết ấn, dây leo lập tức xuất hiện bao phủ cả thân người hắn vao bên trong.

Một chiêu phòng ngự này của Nam Tỳ rất có cân lượng, một tên Cửu Cấp bình thường không dễ gì phá tan được. Nhưng tại đây chính là Vũ Thiên, một tên có thiên phú biến thái, tu luyện thuần túy lực lượng.

OÀNH…. Đấm giáng thẳng vào vị trí Nam Tỳ, một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy cả thân người Nam Tỳ văng như một viên đạn pháo, trực tiếp rớt xuống dưới đài.

Nam Tỳ, Bại.

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.