Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết lộ

Tiểu thuyết gốc · 1892 chữ

Chương 4: Tiết lộ

Trên đường đi, như thường lệ, vẫn là những trận cạnh khóe lẫn nhau hi hi ha ha của hai người. Nhưng chỉ được một lúc, Vương Hi Hòa cuối cùng vẫn không nhịn được mà dò hỏi lý do Vũ Giai Tuệ mua nhiều đồ như vậy.

Vũ Giai Tuệ liếc mắt nhìn, cười thầm một tiếng. Thằng nhãi này cuối cùng cũng không chịu được tò mò, cô còn tưởng hắn sẽ không hỏi chứ.

“Nếu tôi bảo sắp có tận thế ông có tin không?”

Vũ Giai Tuệ nửa đùa nửa thật hỏi vặn lại. Mặc dù ánh mắt vẫn chăm chú tập chung nhìn về phía trước, nhưng tinh thần thì luôn chú ý đến Vương Hi Hòa ở bên cạnh.

Vương Hi Hòa hiếm thấy trầm mặc, đến tận khi Vũ Giai Tuệ thầm nghĩ rằng hắn không tin, định pha trò đánh lảng sang chuyện khác thì Vương Hi Hòa liền nói, “Tin”

Vũ Giai Tuệ giật mình nhìn sang bên cạnh, Vương Hi Hòa gương mặt lúc này không còn dáng vẻ đùa cợt mà nghiêm túc một cách khó tin. Ánh mắt trong suốt giống như nhìn thấu mọi thứ cũng đang nhìn Vũ Giai Tuệ.

“Khụ khụ…” Vũ Giai Tuệ có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cười khan, “Ừ thì tin. Thì đấy, sắp tận thế rồi, tôi mua đồ dự trữ, ha ha”

“Tôi không biết cậu làm cách nào nghe được tin tức này, nhưng tôi tin là sắp tận thế thực sự.”

Vương Hi Hòa trầm giọng, ánh mắt nhìn xa xăm.

“Cậu cũng biết bố tôi ở trong quân đội, mới hôm vừa rồi tôi vô tình nghe được bố tôi phân phó cấp dưới gấp rút chuẩn bị tích trữ thật nhiều vật tư. Còn nói về dịch bệnh nào đó. Nên khi cậu nói sắp có tận thế thì tôi tin chứ.”

Vũ Giai Tuệ nghe theo giọng Vương Hi Hòa cũng cảm thấy mọi chuyện trở nên trầm trọng. Hóa ra trước đó quân đội đã biết manh mối, đã bắt đầu có hành động. Như vậy thì dĩ nhiên chính quyền đã biết được vấn đề, Chỉ có người dân ngu muội, đến tận khi zombie diễn ra mới biết. Lúc đó lại không kịp nữa rồi.

“Nếu cậu biết rồi, vậy có tính toán gì chưa?”

Vương Hi Hòa ngẫm nghĩ một hồi, rồi lắc lắc đầu thở dài.: “Tôi cũng chưa biết. Bệnh viện còn rất nhiều việc, cho dù đến lúc đó thì tôi cũng phải trực ở bệnh viện 24/24. Nào nghĩ được sẽ có chuẩn bị gì chứ.”

Gia đình Vương Hi Hòa là gia đình gà trống nuôi con điển hình. Ba của Vương Hi Hòa, bác Vương, là trong quân đội, mẹ của Vương Hi Hòa mất trong quá trình sinh cậu ta. Mặc dù ở với người bố thép nhưng Vương Hi Hòa lại không hề có mong muốn tiếp tục sự nghiệp trong quân đội mà muốn làm bác sĩ.

Đương nhiên bác Vương không thích điều đó lắm, cũng không biết Vương Hi Hòa xử lý như thế nào nhưng cuối cùng cậu ta chẳng phải cũng làm bác sĩ được đó sao.

Vũ Giai Tuệ lúc này không nói chuyện, cố gắng nhớ lại giai đoạn đầu tận thế. Xác thực lúc đó bệnh viện trở nên quá tải, nạn nhân của sự biến đổi trái đất lúc đấy gần như chật ních.

Nhưng khi cơn mưa đen giáng xuống, số bệnh nhân đó lại trở thành zombie, cắn ngược lại bác sĩ, y tá, quân đội. Và từ đó dịch zombie bùng phát ra toàn nhân loại.

Chính vì lẽ đó, Vũ Giai Tuệ càng thêm khẳng định việc không thể nào để Vương Hi Hòa trở lại bệnh viện được nữa, phải nghĩ cách tìm cớ lưu hắn lại bên cạnh cô mới có thể yên tâm.

Hai người cứ thế có một thời điểm trầm mặc hiếm hoi một đường về đến khu nhà của Vũ Giai Tuệ.

“Sao thế, ship tận giường là giường này chứ không phải giường của tôi à”

Vương Hi Hòa bước xuống xe, nhìn vị ví dừng xe lại là khu chung cư của Vũ Giai Tuệ liền tỏ vẻ cợt nhả trêu đùa.

Vũ Giai Tuệ không thèm chấp nhặt thằng nhãi này, liền vẫy tay ra hiệu hắn bê đồ.

Đến khi mở cốp xe, Vương Hi Hòa mặt nhăn thành một dúm, nhưng vẫn cắn răng cùng Vũ Giai Tuệ một đường bê đống đồ linh tinh lỉnh kỉnh lên trên nhà.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Vương Hi Hòa thở hồng hộc ngã gục trên giường, cả người giống như kiệt sức than thở ỉ ôi.

“Biết thế ông đây không làm người tốt, mặc kệ cậu xách đống đó lên. Dù sao cậu còn khỏe hơn ông đây nhiều, phù phù”

Vũ Giai Tuệ ngoài mặt thì cười thành tiếng, nhưng trong lòng thì khinh bỉ, thầm nghĩ nếu như không phải có chuyện muốn nói với cậu ta thì Vũ Giai Tuệ chỉ cần phủi tay một cái là đống đồ kia không phải ở trong không gian hết rồi hay sao. Cần gì phải xách lên đây phức tạp như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, thằng nhãi này sức khỏe quá yếu. Nếu như tận thế đến thì không biết có sống sót nổi không nữa.

Đời trước của Vũ Giai Tuệ trong giai đoạn đầu không có sự xuất hiện của Vương Hi Hòa, vì khi đó cô không đi siêu thị, cho nên cũng không gặp được cậu ta. Hai người cũng phải thất lạc với nhau vài năm mới gặp lại được.

Đến khi gặp được thì thằng nhãi này thay đổi quá nhiều, đến cô cũng suýt chút nữa không nhận ra. Nhưng nếu đã gặp nhau được từ bây giờ thì cô sẽ phải “dạy dỗ” tên nhãi này thật tốt, có cái bug thật lớn là cô thì chắc chắn giai đoạn sắp tới hắn cũng có thể thoải mái sống sót.

Mặc dù nghĩ vậy như cô vẫn rất tận tâm ném cho Vương Hi Hòa chai nước trong tủ lạnh, không quên đạp một cái.

“Dậy, rời khỏi giường tôi mau lên. Người thì bẩn như ma dám trèo lên giường của tôi.”

“Vâng vâng, dậy liền dậy liền” – Vương Hi Hòa lồm cồm bỏ dậy, mở chai nước tu ừng ực.

“Uống xong chưa? Tôi có việc muốn nói với cậu đây”. Thu lại thần sắc vui đùa, Vũ Giai Tuệ nghiêm mặt nói.

Vương Hi Hòa biết điều cũng không có trêu đùa như mọi khi, ngồi ngay ngắn trên giường lắng nghe Vũ Giai Tuệ nói tiếp.

Vũ Giai Tuệ ngồi xuống ghế, một chân vắt lên, tay xoa xoa mi tâm, trầm trọng nói: “ Tôi nghe được tin tức, sắp tới sẽ bùng dịch bệnh. Tôi cũng không rõ đây là dịch bệnh gì, nhưng rất nghiêm trọng. Rất có thể cả nước sẽ bị phong tỏa.”

Vương Hi Hòa vừa nghe tin tức liền giật mình, tính mở miệng nói cái gì đó thì Vũ Giai Tuệ ra hiệu cho hắn ngừng lại, cô nói tiếp: “ Tôi cũng không thể tiết lộ được nguồn thông tin đến từ đâu. Việc này ảnh hưởng quá lớn, một khi được tiết lộ sẽ gây ra bạo loạn cho cả nước. Vốn dĩ từ đầu tôi cũng không tin tưởng lắm. Nhưng những thay đổi thời tiết gần đây, rồi những tin tức người bị mắc bệnh lạ ngày càng nhiều, đến cả bên quân đội của bác Vương cũng được điều động. Thì đây có lẽ không phải là nói chơi.”

Vũ Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào Vương Hi Hòa, nhìn sắc mặt hắn suy đoán xem hắn nghĩ gì.

Đây là cái cớ duy nhất mà cô có thể nghĩ ra được. Cô không thể nào tiết lộ hết toàn bộ mọi việc, đến lúc đó Vương Hi Hòa, người thân nhất với cô cũng sẽ không bao giờ tin chuyện đó. Nửa úp nửa mở như vậy mới khiến tin tức càng thêm chân thật.

Hơn nữa Vũ Giai Tuệ vô cùng tự tin Vương Hi Hòa sẽ tin tưởng mình. Không phải điều gì khác mà là mạng lưới thông tin của cô quá rộng. Mặc dù cô chỉ là con gái của một quan chức quân đội đã về hưu, nhưng trước giờ Vũ Giai Tuệ giỏi chơi bời, giỏi kết giao nên mạng lưới thông tin của cô có thể nói là khá lớn.

“Nếu như chuyện cậu nói là đúng, thì những việc gần đây có thể giải thích được.” – Vương Hi Hòa sau khi suy nghĩ một hồi mới nói tiếp, “Bệnh viện của chúng tôi gần đây tiếp nhận khá nhiều người có biểu hiện quá lạ. Các chỉ số đều bình thường nhưng hay sốt đột ngột, không thể ăn được thức ăn bình thường. Thậm chí có một số bệnh nhân có dấu hiệu thèm ăn thịt sống.”

Càng nói, ánh sáng trong mắt Vương Hi Hòa càng thêm rực rỡ, “Tôi cũng đã từng nghi ngờ đây là một chủng bệnh mới. Nhưng toàn bộ mọi người ở bệnh viện không ai tin. Hơn nữa những thay đổi của thời tiết gần đây khiến cho càng nhiều người dễ ngã bệnh. Nên những bệnh nhân kia cũng không mấy ai chú ý.”

Vũ Giai Tuệ than thầm, tên nhãi này cũng thật thông minh, chỉ nói như vậy thôi đã có thể liên tưởng ngay đến những dấu hiệu gần đây rồi.

“Tuy nhiên nếu mà để nói sẽ bùng phát dịch lớn quy mô toàn quốc thì tôi không quá tin tưởng. Nhưng nếu như tin tức của cậu là chính xác, thì việc này khá lớn đấy.”

Vương Hi Hòa không biết nghĩ đến cái gì liền đứng dậy đi đi lại lại, gương mặt điển trai nhăn lại thành một đoàn. Mãi cho đến khi hắn như hạ quyết tâm gì đó, liền quay sang nhìn thẳng Vũ Giai Tuệ nói.

“Cái này tôi sẽ cần phải xác minh thêm. Ngoài ra cậu nhận thêm được tin tức gì nữa không?”

Vũ Giai Tuệ mỉm cười, gật đầu một cái, sau đó lại nghĩ gì đó liền lắc lắc đầu nói: “Cũng không hẳn là tin tức, chỉ là người đó nói mười ngày nữa bệnh dịch mới bùng nổ. Thời điểm này bệnh dịch vẫn còn trong giai đoạn ủ bệnh. Nhưng chưa tới 2 ngày nữa sẽ bung ra. Tin tức này quá quan trọng, đến cả chính phủ cũng không dám ra thông báo. Nhưng nếu nguồn tin của tôi chính xác thì cậu cứ đợi hai ngày nữa thì sẽ biết thôi.”

“Bảo sao cậu mua lắm đồ như vậy. Cậu cũng cẩn thận quá đó.” – Sau khi nhận được toàn bộ thông tin, Vương Hi Hòa thở dài một hơi, vẻ trêu đùa lại hiện lên trên mặt.

Vũ Giai Tuệ ha ha cười trong lòng, cứ cười nữa đi, mấy ngày nữa cậu xem cậu cười nổi không.

Bạn đang đọc Huyết tinh thời đại sáng tác bởi huyenvk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyenvk
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.