Về nhà
Chương 5: Về nhà
Sau đó, Vũ Giai Tuệ không quên căn dặn hắn nên chuẩn bị trước thức ăn, nước uống, thuốc men. Đồng thời cũng chia sẻ ý định về quê thăm bố mẹ và rủ Vương Hi Hòa về cùng. Dù sao hai người cũng là hàng xóm với nhau.
Nhưng đổi lại ý tốt của Vũ Giai Tuệ, Vương Hi Hòa cười hi hi ha ha cho qua chuyện, cũng nói thằng muốn trong thời gian sớm nhất nghiên cứu về căn bệnh này để xác thực tin tức, nên hắn sẽ không về cùng. Mặc dù vậy nhưng Vương Hi Hòa cũng khẳng định rằng sẽ báo tin tức sớm nhất về cho cô.
Vũ Giai Tuệ cũng mặc kệ thằng nhãi đó, chỉ dặn hắn chú ý một chút rồi đuổi hắn ra khỏi nhà. Tiếp theo liền sắp xếp lại đống vật dụng cô đã mua ở siêu thị. Chỉ một cái phất tay, toàn bộ đồ dùng đều được thu lại vào trong không gian tùy thân.
Đến chiều hôm đó là cả một ngày bận rộn đối với Vũ Giai Tuệ. Từng xe từng xe vật tư cô mua lần lượt kéo đến. May mắn trước đó Vũ Giai Tuệ đã mượn sẵn nhà kho để chứa đồ. Cho đến khi không còn ai ở đó nữa, Vũ Giai Tuệ liền lén lút chuyển toàn bộ vật tư nhà kho vào không gian.
Bởi vì có kinh nghiệm từ trước, nên những đồ cô mua liền không thiếu thứ gì, từ gạo, nước, thịt, rau, thuốc men cho đến các vận dụng sinh hoạt bình thường. Số lượng đồ cô mua cũng đủ cho cô sống thoải mái vài ba năm.
Còn đến khi tận thế đến, lúc đấy lại là một hồi cướp đoạt, cô cũng không ngại có thêm càng nhiều đồ ở trong không gian của mình đâu.
Đến khi sắp xếp xong xuôi thì đã đến tối khuya. Vũ Giai Tuệ liền nhớ đến việc về với ba mẹ liền đặt vé tàu hỏa ngay trong sáng mai, rồi an yên đi vào giấc ngủ.
------------------
Chín ngày trước tận thế…
Vũ Giai Tuệ thông qua vé tàu hỏa đặt từ tối hôm trước, cô một đường thuận lợi từ đi từ thành phố Gia Thành về đến thôn Thanh Lâm, tỉnh Hào Nam.
Từ Gia Thành về Hào Nam cách nhau hai thành phố. Vì thế Vũ Giai Tuệ cũng phải mất đến nửa ngày để về được đến nhà.
Nhìn căn nhà ba tầng đơn giản, có chút cũ kỹ trùng khớp y như trí nhớ của cô còn sót lại, hốc mắt Vũ Giai Tuệ có chút cay cay. Đời trước cô cũng rất ít khi về nhà, có khi cả năm về hai ba lần. Ngày trước thì không có cảm giác gì, cho đến khi trải qua cảm giác mất đi lại có được thì Vũ Giai Tuệ muốn trân trọng từng giây phút cả nhà đoàn tụ.
Vũ Nhân Nghĩa sau khi nghe tin con gái sáng hôm nay sẽ về, lập tức bảo vợ mình tranh thủ quét dọn nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn ngon. Còn mình sáng sớm đã đích thân đi chợ mua đồ Vũ Giai Tuệ thích ăn nhất về, rồi cả sáng bồn chồn ngồi ở phòng khách, mở sẵn cửa đợi Vũ Giai Tuệ về.
Bóng dáng Vũ Giai Tuệ mới chỉ lấp ló phía xa, Vũ Nhân Nghĩa đã sung sướng vội vàng gọi vợ: “Mẹ nó ơi, Giai Tuệ nó về rồi kìa.”
Trần Lệ Chi từ dưới bếp nghe vậy liền đáp một tiếng, vội vàng cởi tạp dề chạy ra cửa đón. Nhưng Vũ Giai Tuệ thì không thấy đâu, chỉ thấy chồng mình nhấp nhổm nhìn ra ngoài cửa.
“Con gái tôi đâu? Sao ông bảo nó về rồi?” – Trần Lệ Chi tức giận lườm chồng mình một cái, mất công bà bỏ dở nồi canh dưới bếp.
Vũ Nhân Nghĩa cười làm lành nói: “ Bà cứ bình tĩnh. Bà nhìn phía kia kìa, không phải con gái mình thì là ai?”
Trần Lệ Chi nhìn theo tay chồng mình, phát hiện bóng dáng nhỏ bé đang ngày càng gần tiến đến. Khóe miệng lập tức giãn ra hết cỡ, đôi mắt đỏ bừng mừng rỡ nhìn con gái đang về đến nhà.
Vũ Giai Tuệ chưa đến nơi nhưng đã thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa đợi mình, cô vui mừng lập tức chạy thật nhanh về nhà.
“Ba, mẹ, con về nhà rồi” – Vừa chạy Vũ Giai Tuệ vừa hét thật to.
Nhà…cuối cùng cô cũng được về nhà….Kiếp này, cô chắc chắn sẽ không để cha mẹ mình thất lạc như trước nữa.
Tối đó, sau khi hàn huyên và cùng nhau bữa cơm gia đình mà Vũ Giai Tuệ hằng mong nhớ đã lâu, cô cùng ba mình ngồi trên ghế xem tin tức, còn mẹ Chi thì ngồi gọt hoa quả. Gia đình vừa xem vừa nói chuyện, cười cười nói nói khiến Vũ Giai Tuệ cảm thấy thật ấm áp.
“Theo phóng viên đưa tin tại bệnh viện Q, hiện nay do tình hình thay đổi của thời thiết, càng ngày càng mắc thêm nhiều bệnh nhân mắc các căn bệnh lạ. Số lượng bệnh nhân đã tăng vọt lên 179 người trong ngày hôm nay. Biểu hiện chung của những người này là ốm sốt kéo dài, cơ thể có dấu hiệu hoại tử một số bộ phận trên cơ thể không thể phục hồi, tinh thần bị ảnh hưởng khiến tính cách trở nên bạo lực, có thể gây nguy hiểm cho xã hội. Mọi biện pháp cứu chữa gần đây đều không có dấu hiệu khả quan. Chúng tôi khuyến cáo người dân giữ sức khỏe của chính mình và người thân trong nhà, đặc biệt là trong những thời điểm sắp tới. Sau đây là bản tin thời tiết….”
Vũ Giai Tuệ chăm chú nghe hết đoạn tin, có chút trầm ngâm. Đợt ủ bệnh này lây lan nhanh hơn là cô nghĩ, chỉ vài ngày tới những người bệnh này đều biến thành zombie cắn người. Xem ra cô không thể bình tĩnh được hơn nữa.
“Bệnh viện Q không phải là bệnh viện thằng nhóc Vương Hi Hòa kia làm việc hay sao? Không biết nó hiện nay thế nào nhỉ?” – mẹ Lệ Chi vừa gọt táo, vừa quay ra hỏi Vũ Giai Tuệ.
Vũ Giai Tuệ có chút ngạc nhiên, không ngờ mẹ mình lại biết Vương Hi Hòa làm việc ở đó. Nhưng ngẫm lại với sự thân quen của cha mình với gia đình bên kia thì biết được chuyện này không mấy là lạ.
“Đúng vậy mẹ ạ, tên nhóc đó đang làm việc ở đấy. Mới hôm nọ chúng con còn gặp nhau và bàn về chuyện này đó. Nhân dịp nói về Vương Hi Hòa, con có tin tức muốn kể cho bố mẹ nghe.”
Vũ Nhân Nghĩa và Trần Lệ Chi nghi ngờ quay sang nhìn nhau, họ không hiểu được tại sao Vũ Giai Tuệ đột nhiên trở nên nghiêm tức như vậy, hay là….
Giống như đoán được chuyện gì vui vẻ, hai ông bà tủm tỉm cười, quay sang Vũ Giai Tuệ nói: “Có chuyện gì cứ nói, bố mẹ đều có thể chấp nhận.”
Vũ Giai Tuệ không hiểu ba mẹ mình có gì quỷ dị, liền trực tiếp kể lại:
“Hôm trước con gặp được Vương Hi Hòa, cậu ta có nói về căn bệnh này, hơn nữa cậu ta còn thu được thông tin trong 9 ngày nữa toàn bộ các tỉnh sẽ phong tỏa vì dịch bệnh này. Ngay cả quân đội chỗ bác Vương cũng đã được điều động, nhà nước đang bắt đầu tích trữ lương thực thuốc men. Nên con cũng muốn gia đình chúng ta cũng nên chuẩn bị trước, tích trữ một ít lương thực"
Hai người vừa nghe Vũ Giai Tuệ tỉ mỉ kể lại chuyện vừa rồi, liền giật mình há hốc miệng. Vốn dĩ đang chuẩn bị tinh thần hai đứa kia có cái gì đó với nhau, nhưng thực tế so với tưởng tượng thật quá khác biệt. Đè nén cảm xúc thất vọng xuống đáy mắt, Vũ Nhân Nghĩa mất vài giây nghiền ngẫm thông tin Vũ Giai Tuệ vừa nói.
“Ba cũng đã nghe qua một chút chuyện từ anh Vương, nhưng ba lại không nghĩ tình hình lại có thể tệ đến vậy. Thôi được, sáng mai ba và mẹ sẽ chuẩn bị tích trữ đồ ăn cho một vài tuần. Sáng mai con giúp mẹ đi mua đồ nhé!”
Vũ Giai Tuệ có chút không đồng ý, ba mẹ dường như vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại dù sao với thông tin như hiện tại thì chưa đủ lý do để bố mẹ cô tin. Hơn nữa mình cũng đã chuẩn bị lương thực cho vài năm trong không gian, nên thôi tùy ý bố mẹ chuẩn bị.
Sau khi cả ba người cùng đồng ý, họ liền lên kế hoạch chuẩn bị danh sách mua đồ cho mấy ngày tới. Sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Vũ Giai Tuệ nằm trên chiếc giường sạch sẽ quen thuộc, bất giác ngủ thiếp đi. Đây là giấc ngủ an ổn nhất kể từ khi cô trùng sinh trở lại, vì thế, cô càng phải tranh thủ tận hưởng nó.
Đăng bởi | huyenvk |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |