Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia đình cực phẩm

Tiểu thuyết gốc · 1514 chữ

Chương 7: Gia đình cực phẩm

Vì nhà hai gia đình không cách nhau xa, thế nên cả nhà Trần Hạ Linh thường xuyên đến nhà cô chơi, đôi khi không mời mà đến ăn ké cái này cái kia. Vô duyên hết sức.

Vũ Nhân Nghĩa cùng Trần Lệ Chi nhìn nhà ba người đến vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống liền cứng nhắc, không biết nên nói gì cho phải.

“Ui Giai Tuệ đây đúng không, lâu lắm em không thấy nó. Làm việc ở thành phố chắc vất vả lắm nhỉ.”

Vừa vào nhà, Trần Lưu Vân liền thấy xung quanh đặt đầy tảng băng và đá lạnh, gió từ quạt phả vào đá lạnh mang không khí mát lan tỏa. Thời tiết này đá lạnh nhanh chóng được tiêu thụ hết. Đến nhà bà ta cũng không mua được, không nghĩ ở đây lại có nhiều thế.

“Vâng, lâu rồi không gặp dì vẫn như vậy. Dì để cháu cất dọn đồ rồi cháu lên nói chuyện với dì nhé.”

Vũ Giai Tuệ nhìn vẻ mặt ngó ngang ngó dọc của ba người, lại còn thèm thuồng nhìn nồi chè mẹ mới làm, cô có chút nóng mắt, liền kiêu ngạo bê xuống bếp cất đi trong ánh mắt tiếc nuối của Trần Lưu Vân..

“Ha ha, may con bé về nên dạo này cũng nhàn hẳn, mấy công việc dọn dẹp này toàn để con bé làm. À Hạ Linh năm nay cũng về à, ngày cành xinh đẹp hơn rồi.”

Trần Lệ Chi liếc mắt nhìn con gái, một chút hiểu ý ngầm giữa hai mẹ con cứ thế được thành lập. Bà nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.

Nhìn nồi chè mát lạnh cứ thế được mang đi mà không mời mình, hai vợ chồng Trần Lưu Vân thấy khó chịu nhưng cũng không dám nói gì.

“Ai, cái con bé này nhà em không so được với Gia Tuệ, nó chuẩn bị tốt nghiệp đại học E, nghe nói nó được hạng xuất sắc, thuộc top 10 đó.”

Trần Lưu Vân vô cùng tự hào khoe khoang4, ánh mắt nhìn Trần Hạ Linh đang e thẹn bên cạnh đầy yêu thương.

“Dạo này Giai Tuệ học hành thế nào rồi. Sắp tốt nghiệp rồi thì cũng nên kiếm lấy tấm chồng lập gia đình thôi. Con gái học nhiều làm gì.”

Lưu Hùng Cường bên cạnh giọng ồm ồm nói, đánh giá Vũ Giai Tuệ từ trên xuống dưới vô cùng thô lỗ. “ Dượng có quen con ông Vương cuối làng đó, thằng này được lắm, để hôm nào dượng giới thiệu cho nhé.”

Trần Lưu Vân ở bên phụ họa, “Đúng thế, thằng bé hơn Giai Tuệ 1 tuổi, đẹp đôi lắm.”

Trần Lệ Chi cùng Vũ Nhân Nghĩa vô cùng không thoải mái, trước giờ vợ chồng bà không hề bắt ép con cái phải học hành đạt hạng nhất. Chỉ cần nó vui vẻ là được. Nay lại bị người ngoài dò xét đánh giá, ép cưới ép hỏi.

“A cháu biết anh ta, hôm nọ cháu mới thấy anh ta thậm thọt đi đằng sau Hạ Linh đó.” – Vũ Giai Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười, hùa theo vô cùng tự nhiên.

Nghe đến tên mình được nhắc đến, Trần Hạ Linh giật mình nhìn lại. Đáp lại chỉ là đôi mắt trong veo hàm chứa nhiều thứ mà cô ta không đọc ra nổi.

Nhưng Trần Lệ Chi nghe liền giật mình hỏi lại. “ Sao lại thế? Hắn đi cùng với Hạ Linh á. Con có nhìn nhầm không?”

“Chắc Giai Tuệ nhìn nhầm rồi, thằng bé đó quen biết gì với Hạ Linh đâu.” – Trần Lưu Vân vội vàng giải vây.

“Không hề nha, cháu thấy mà. Chân anh ta còn có tật, đi thậm thọt cà nhắc. Còn đi cùng Trần Hạ Linh một đoạn dài nha. Có mấy người trong thôn cũng nhìn thấy đó. Cháu đâu có nhìn nhầm đâu.” - Vũ Giai Tuệ giả bộ ngây thơ, hơi chút nóng nảy giải thích sợ bị đổ oan nói hết tuồn tuột cho bố mẹ nghe.

“Con thấy anh ta có vẻ thích Hạ Linh lắm. Con mà quen hắn lại thành người tiểu tam. Dù sao con gái học cao làm gì, cũng đi lấy chồng thôi. Nhưng mà làm tiểu tam thì vô sỉ quá, con không chọn anh ta đâu.”

Một câu nói của Vũ Giai Tuệ liền khiến cả nhà ba người Trần Hạ Linh khó chịu.

Trần Lưu Vân trước quen Lưu Hùng Cường cũng là đi cướp người yêu của người khác, chính là tiểu tam trong miệng cô vừa nói.

Lại dùng ngay câu “phụ nữ không cần học nhiều” của Lưu Hùng Cường trả lại cho ông ta. Nếu không cần học nhiều thì con gái ông ta cũng không cần học, đi cưới một thằng què đi.

Lưu Hùng Cường bị Vũ Giai Tuệ nói cho có chút mất mặt, liền quay sang trách mắng Trần Lưu Vân.

“Bà xem dạy dỗ lại con gái đi, con gái con đứa, học lắm tốn tiền làm mấy trò vớ vẩn này đấy.”

Trần Hạ Linh nghe mẹ mắng, trong đó có cả mình liền tái mặt, lập tức trưng đôi mắt ngấn lệ, nhìn Vũ Giai Tuệ thút thít.

“Chị Tuệ, có phải chị ghét em đúng không. Em trước giờ không làm gì chị, chị sao lại nói xấu em như vậy. Nếu chị ghét em thì em xin lỗi, đáng lẽ em không nên xuất hiện trước mặt chị.”

Trần Lưu Vân nghe xong liền tin con gái, ném ánh mắt khó chịu về phía Vũ Giai Tuệ, nói mát – “Giai Tuệ à, làm người phải rộng rãi. Chẳng qua con với Hạ Linh trước kia có tranh cãi nhau một chút. Chuyện qua rồi thì cho qua, sao con lại đặt điều vậy chứ.”

Bị đổ oan, Vũ Giai Tuệ giận dữ đỏ bừng mặt, cũng rưng rưng nước mắt vì quá uất ức, ôm mẹ cô nói. “Mẹ ơi con không có đặt điều, con nói thật mà. Thím Lưu các nhà mình hai nhà, dì Lệ cuối ngõ, ai cũng nhìn thấy cả. Hỏi một chút liền biết. Con mới không cần đổ oan cho em họ.”

Trần Lệ Chi thấy mọi chuyện không vui liền vội vàng hòa giải, an ủi Trần Hạ Linh một câu, rồi hỏi Vũ Giai Tuệ cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện. Nhưng đến lúc nghe xong hai vợ chồng Trần Lệ Chi liền biến sắc.

Vũ Giai Tuệ trong lòng khinh bỉ cả nhà ba người Trần Hạ Linh. Tên Vương bát đản kia cô biết, hắn trước giờ đều thích Trần Hạ Linh, mỗi lần Trần Hạ Linh về liền cun cút đi theo tán tỉnh.

Hôm nọ cô vừa thấy hắn là lúc hắn bị đám người trong sòng bạc đánh gãy chân vì không chịu trả nợ, giờ có khi đi lại được rồi, chẳng qua sẽ phải chống nạng đi cà nhắc.

Chuyện cô nói ở trên hoàn toàn là bịa ra, chỉ có điều việc tên đó gãy chân vì nợ tiền chơi cờ bạc là thật, đi theo Trần Hạ Linh cũng là thật, ai cũng nhìn thấy. Chẳng qua thời gian có không ăn khớp nhau một chút, nên có đi hỏi một chút liền biết thôi, cũng không bắt lỗi được cô..

Còn muốn gán ghép mình với tên què nghiện cờ bạc, cô khinh.

Thích khóc sao, ai mà chả biết khóc. Cô liền khóc cho cô ta xem, xem ai khóc to hơn.

Vũ Nhân Nghĩa nãy giờ không lên tiếng cũng tức giận nói: “Hết cờ bạc đến háo sắc, tính tình lăng nhăng, đánh què chân là đúng lắm. Phải tôi gặp kẻ ăn hại như thế tôi cũng đánh chết hắn.”

Lưu Hùng Cường cùng Trần Lưu Vân ngồi đối diện liền mất tự nhiên, chính hắn vừa nãy mới khen tên kia được lắm, nay lại bị lòi ra chuyện cờ bạc. Hắn liền trừng mắt nhìn hai mẹ con Trần Lưu Vân rồi rời đi.

Trần Lệ Chi khéo léo giảng hòa, nhưng trong lòng càng phiền chán người cháu này của mình. Suốt ngày khóc lóc, nghe thật phiền.

Chốc lát sau Trần Lưu Vân cùng Trần Hạ Linh cũng ra về trong không tui.

Trước khi đi, Trần Hạ Linh còn cảm thấy khó hiểu quay sang nhìn Vũ Giai Tuệ. Không hiểu sao cô ta cảm thấy Vũ Giai Tuệ đã thay đổi, không còn nóng nảy bốc đồng như trước nữa. Hôm nay bị chịu thiệt như vậy thật không cam lòng.

Đáp lại sự do xét của Trần Hạ Linh, Vũ Giai Tuệ nháy mắt cười khoái trá, nào đâu còn nước mắt, Hai ánh mắt chạm nhau như ngầm nói “Cô hiểu rồi đó, là tôi cố ý đó.”

Trần Hạ Linh tức lệch mũi, chật vật rời đi.

Bạn đang đọc Huyết tinh thời đại sáng tác bởi huyenvk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyenvk
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.