Sụt lở, động đất, sóng thần (1)
Chương 8: Sụt lở, động đất, sóng thần (1)
“Khải Trạch, cậu tìm hiểu được thông tin gì rồi?” – Vương Hi Hòa lo lắng nhìn bầu trời tối đen bên ngoài.
Đây đã là ngày mưa thứ sáu, chỉ cách thời điểm Vũ Giai Tuệ cảnh báo một ngày nữa.
Mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng bầu trời đen kịt không thể nhìn rõ năm ngón tay. Mưa gió càng lúc càng nặng hạt. Từng hạt mưa đập trên cửa kính đôm đốp. Gió giật mạnh đến mức cuốn bay xe ô tô.
Hiện tại không có bất cứ ai dám ra ngoài đường nữa.
Đúng cạnh Vương Hi Hòa là một người đàn ông vạm vỡ, dáng người thẳng tắp. Mặt vuông mày kiếm, làn da ngăm đen. Tuy mặc quần áo thường ngày nhưng khí chất quân nhân không thể che giấu.
“Hiện tại mọi đường dây liên lạc đã bị cắt đứt, tôi không thể kết nối với bất kỳ đơn vị nào. Nhưng với tình trạng như hiện nay, số người thương vong không thể tính toán được.”
Vương Hi Hòa thở dài, đây là điều mà hắn đã dự kiến được trước. Nhưng không khỏi cảm thấy nặng nề trước sức mạnh của thiên nhiên.
May mắn hiện nay Vương Hi Hòa đã dọn về căn biệt thự trên núi. Tuy rằng không thể chắc chắn như căn cứ quân đội nhưng cũng đủ để chống chọi với đợt mưa bão lần này. Ít nhất hiện tại hắn có đủ lương thực, nhiên liệu, máy phát điện, có thể chống đỡ trong một thời gian ngắn.
Tuy nhiên lượng mưa lớn hơn hắn dự tính rất nhiều. Hơn nữa chỗ này mặc dù ở trên cao, không sợ bị ngập, nhưng mưa nặng hạt nhiều ngày liên tiếp tiềm ẩn nguy cơ sụt lở bất kỳ lúc nào.
“Khải Trạch, cậu có nghĩ sẽ có tận thế không?” – Đột nhiên, giọng nói của Vương Hi Hòa vang lên giữa không gian tĩnh lặng trong biệt thự.
Lương Khải Trạch mặc dù cảm thấy khó hiểu với câu hỏi của Vương Hi Hòa, nhưng với tư cách bạn bè nhiều năm thì hắn hiểu rõ tâm trạng xuống dốc của Vương Hi Hòa lúc này.
“Cậu yên tâm, có tôi ở đây, dù là tận thế tôi cũng bảo vệ cậu.” – Lương Khải Trạch vỗ vai Vương Hi Hòa động viên.
Cảm nhận được sự quan tâm của bạn thân, Vương Hi Hòa cười lên, xua tan mây mù trong lòng mấy ngày hôm nay.
“Đúng thế, tận thế thì có sao chứ, hai chúng ta ở đây chẳng lẽ lại không thể sống sót nổi.”
Đêm đến, cơn mưa càng thêm dữ dội.
Tiếng sấm sét đánh ngang giữa trời, gió bão quần vũ như hắc long bay lượn. Lượng mưa lớn mấy ngày dần tích lại, ngấm xuống đất, biến thành bùn nhão, trôi xuống phía dưới.
“Đoàng”
Một tia sét lớn như cái bát đánh thẳng xuống khu rừng xuống một cây đại thụ lớn ba bốn người ôm không xuể, lập tức đánh gãy cây đại thụ thành hai nửa. Một nửa cháy khét đen thui, một nửa gãy lăn xuống đất.
Giống như một điềm báo, thân cây to lớn nặng nề lăn xuống sườn núi, mang theo tiếng răng rắc của cành cây gãy, đè nát vô số cây nhỏ hơn ở dưới.
Đồng thời lúc này, những tảng đá lớn trên núi đang dần dịch chuyển. Nền đất phía dưới tảng đá đã biến thành bùn nhão cả tuần nay, trôi đi càng ngày càng nhiều. Chỉ chốc lát sau, nền đất trơn truột dần không thể giữ nổi sức nặng của những tảng đá lớn.
“Ầm ầm ầm.”
Điều mà Vương Hi Hòa dự đoán đã thành sự thật. Cả ngọn núi đã bị sụt lở ngay trong đêm nay.
Vương Hi Hòa cùng Lương Khải Trạch gần như bật dậy cùng lúc. Mặt đất không ngừng rung lắc, tiếng sụt lở lớn đến mức Vương Hi Hòa cảm thấy nó như đang ở ngay cạnh mình.
Hắn vội vàng áp chế hoảng sợ, bật dậy mặc thêm đồ bảo hộ cùng balo chứa đầy lương thực trong vòng một tuần. Đồng thời không quên nhét đầy đạn dược và súng trong người. Tất cả mọi thứ đề có thể chống nước.
Đây là những gì hắn và Lương Khải Trạch thỏa thuận ngay từ đầu. Bất kể thời điểm nào đi chăng nữa những đồ dự phòng này luôn đặt bên cạnh người. Một khi có biến lập tức trang bị, sẵn sàng chạy bất cứ khi nào.
Chưa đầy năm phút, Vương Hi Hòa giống như béo thêm hai vòng, trên người không chỉ bảo hộ kín mít mà sau lưng cũng có balo to nặng trịch.
Vương Hi Hòa nhanh chóng chạy ra bên ngoài, cùng lúc đó cũng gặp Lương Khải Trạch đang chạy về phía phòng mình,
“Hi Hòa, mang đi mau, chỗ này sắp sập rổi.” Lương Khải Trạch hô lên. Mặc dù sợ hãi nhưng động tác không hề dư thừa, kéo lấy tay Vương Hi Hòa chạy một mạch xuống dưới hầm.
Thể lực Vương Hi Hòa không bằng Lương Khải Trạch, vì thế mặc kệ hắn ta kéo đi như một con rối. Biết lúc này quan trọng không thể trì hoãn, cũng dùng hết sức mẹ đẻ mà bám theo.
Mở hầm để xe ra, lúc này dưới hầm đã gập nước và bùn gần đến đầu gối.
Hai người lúc này cố hết sức để di chuyển đến chiếc xe địa hình đã được cải tạo. Chiếc xe cao cấp này hoàn toàn có thể di chuyển trên đường núi, bùn lầy. Vỏ xe đã được thay bằng lớp thép chống đạn vô cùng rắn chắc, chịu được mọi va đập. Ngay cả kính xe cũng được trang bị lớp kính chống đạn. Chiếc xe này đã giấu ở đây nhiều năm, chỉ để sử dụng cho lúc nguy cấp như thế này.
Gióng như đã được tập luyện nhiều lần, hai người Vương Hi Hòa nhanh chóng cất đồ trên xe và mang thêm nhiên liệu dự phòng. Mỗi người một việc không hề gián đoạn.
Trong lúc này không ai dám nói với nhau câu nào, nhưng nhìn vào mắt nhau đều thấy trong đó có sự sợ hãi cùng trầm trọng.
“Rầm rầm.”
Mặt đất rung lắc càng thêm mạnh mẽ, đến mức Vương Hi Hòa gần như khong thể đứng vững nổi. Lương Khải Trạch thấy vậy liền chạy ra kéo hắn đứng lên, đẩy vào trong xe. Sau đó cũng nhanh chóng trèo lên vị trí lái xe, khởi động máy.
Cửa hầm xe bật mở, đèn xe dùng ánh sáng mạnh, chiếu rõ hơn hai chục mét phía trước.
Lương Khải Trạch đạp ga, chiếc xe địa hình nhanh chóng lao như mũi tên, đâm thẳng vào màn đêm bất tận.
--------
Tại một thành phố ven biển,
Sau thời gian mưa vài ngày cuối cùng cũng đã ngừng, người dân nửa vui nửa buồn.
Khu vực của họ gần với biển nhất, nên cũng là nơi đón nhận cơn bão sớm nhất.
Mặc dù đã được chính phủ cảnh báo trước nhưng còn vô số những con thuyền đánh bắt cá chưa kịp trở về.
Đây là cơn bão lớn nhất trong cuộc đời trải bao sương gió của những con người tại đây. Họ không sợ thiệt hại về kinh tế, nhưng những tàu đánh cá, những thủy thủ trên tàu lại là ngôi nhà của họ, người thân của họ.
Tín hiệu gần như bị cắt đứt toàn bộ. Vô số người lo lắng khóc than cho người nhà của mình.
Đăng bởi | huyenvk |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |