Sụt lở, động đất, sóng thần (2)
Chương 9: Sụt lở, động đất, sóng thần (2)
Cơn bão lúc này đã ngừng lại, mọi người lần lượt kéo nhau ra ngoài. Những gương mặt đầy lo lắng xen lẫn lo âu nhìn nhau, lại nhìn những đống đổ nát dưới chân, gần như không thể tin sự tàn phá của thiên nhiên lại lớn đến vậy.
“Mọi người chạy đi, không xong rồi, không xong rồi, thủy triều rút. Có sóng thần.”
Một bé trai từ bờ biển gấp rút trở về nhà, trên mặt hoang mang tột độ, vừa chạy vừa hô lớn.
Bất kể ai nghe thấy đều dừng tay lại, dường như hiểu rõ điều gì, mọi người vội vàng chạy ra biển theo dõi tình hình.
Lúc này bở biển quen thuộc trước mắt họ gần như bị rút cạn, những căn nhà ven biển không biết từ lúc nào chỉ còn trơ lại cọc cắm xuống nền cát, vô số loài cá, động vật dưới nước mắc cạn trên bờ, không ngừng quẫy người trên nền cát ẩm ướt.
Nếu là thủy triều xuống, lượng nước rút đi không thể diễn ra tình trạng như thế này được. Đều là người miền biển, hầu như ai cũng biết chỉ cần mực nước biển xuống đến mức gần như rút cạn thì ở phía đại dương xa xa kia, chắc chắc có sóng thần.
Hơn nữa nhìn lượng nước rút đi càng ngày càng nhiều, người dân liền hoảng loạn. Đây sẽ là một con sóng thần cực lớn, đồng nghĩa với nguy cơ tồn vong đang xảy ra ngay trước mắt.
Người dân lập tức hô hào nhau trở về, vừa chạy vừa tìm kiếm người thân của mình lẫn trong đám đông.
“Chạy đi, sóng thần đến, sóng thần đến.”
"Con ơi, con đâu rồi? Có ai thấy con tôi đâu không."
"Anh Hai, chị Hai, anh chị đưa em đi với."
"Đừng có đẩy tôi, a...Cứu tôi với"
Những giọng nói khàn đặt không ngừng vang lên, tràn đầy tuyệt vọng liên tục cảnh báo cho những người mới nghe tin đang chạy tới quay trở lại, xen lẫn với đó là những tiếng khóc, tiếng thét của những người đang lạc nhau, đang dẫm đạp lên nhau để chạy trốn.
Tất cả mọi người lúc này không còn quan tâm đến tài sản của mình nữa, ai nấy đều kéo mấy người thân bên cạnh nhanh chóng chạy trốn.
Lúc này, cơn sóng thần đã đến gần. Một bức tường nước to lớn xuất hiện giữa đại dương bao la, che khuất bầu trời, tạo nên bóng tối chết chóc, phủ lên những con người đang tìm kiếm hi vọng sống sót mỏng manh.
--------
Tại một cô nhi viện cũ kỹ lâu đời,
Mặc dù lúc này đã đến thời điểm ăn trưa, nhưng trên đĩa của hơn chục đứa trẻ tại đây chỉ có đúng một ít rau xanh và cơm.
Thời tiết nắng nóng đến mức có thể gây bỏng da, thiêu đốt người sống khiến không ai dám ra ngoài. Chính vì vậy nguồn cung cấp lương thực bị cắt đứt. Với số lương thực dự trữ, đây đã là số gạo và rau cuối cùng.
Đám trẻ mấy ngày hôm nay ăn không đủ no, mặt đứa nào cũng vàng vọt xanh xao. Mặc dù đĩa ăn chỉ có vài miếng là hết nhưng chúng lập tức lao vào ăn ngấu nghiến, chỉ sợ bị cướp đồ ăn.
“Nếu trời còn như thế này, chúng ta sẽ phải chết đói tại đây mất.”
Trong căn phòng đơn sơ chỉ có một chiếc bàn làm việc và cái giường ọp ẹp cũ kỹ, một phụ nữ trung niên cao gầy mặc đồ đen trắng của các vị sơ, trên cổ đeo dây có mặt hình chữ thập, đang lo lắng nói chuyện với vị viện trưởng đang ngồi trước mặt.
Viện trưởng cũng là một vị sơ lớn tuổi, gương mặt bà vô cùng phúc hậu, làn da nhăn nheo dưới trời khô hạn như này cũng càng thêm nứt nẻ. Mái tóc trắng muốt lộ ra khỏi mũ, mất trật tự rơi trên trán.
“Lạy chúa, mong ngày cữu rỗi những linh hồn tội lỗi của chúng con. Amen" - Viện trưởng nghe vậy liền cầu nguyện một câu, sau đó nhìn sơ trước mặt, u buồn nói. " Nếu vậy thì chúng ta sẽ nhịn ăn, để cho mấy đứa trẻ ăn uống. Tôi sẽ liên hệ lại đến giáo đường, hi vọng Cha ở đó sẽ rủ vận chuyển lương thực đến.”
Nói xong, Viện trưởng thời dài thườn thượt.
“Nhưng mà ngài cũng biết bên đó đã muốn bỏ rơi chúng ta từ lâu. Nếu không thể liên hệ thì chúng ta phải làm sao đây.” – giọng nói của vị sơ gầy vô cùng tức giận, sau đó chuyển thành lo lắng.
“Tôi cũng không biết nữa, sơ Marry à. Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ, chúng ta có thể lên thiên đường cùng với nhau.”
Viện trưởng ngước đôi mắt mờ đục lên nhìn sơ Marry, trong đôi mắt ấy gần như không có chút tia sống nào, chỉ chứa sự hoang vu lạnh lẽo.
Những đứa trẻ gần như không biết việc này, chúng vẫn nhanh chóng ăn đồ ăn của mình.
Tuy nhiên, có một nhóm bốn đứa trẻ con nam nữ đủ cả tụ tập lại với nhau, cướp đồ ăn của những đứa trẻ nhỏ yếu hơn. Dường như chúng có vẻ như làm việc này thường xuyên nên mặc dù chúng vẫn gầy như bao đứa trẻ khác nhưng có tinh thần hơn rất nhiều.
“Bạc Ngữ Yên, mau đưa đồ ăn ra đây.” – Một thằng bé chừng mười tuổi, gương mặt lem luốc đang hằm hằm nhìn cô bé yếu ớt trước mặt.
“Đúng đấy Bạc Ngữ Yên, mau giao đồ ăn ra đây. Nếu không chúng tao sẽ đánh mày.”
Đám trẻ con vây quanh cô bé, hùng hổ dọa người.
“Không được, đây là đồ ăn của Kiều Kiều, cô ấy đói sắp chết rồi, cần phải được ăn.”
Giọng nói yếu ớt nhưng đầy sự kiên định phát ra từ cô bé có tên Bạc Ngữ Yên kia. Cô bé có gương mặt nhỏ bằng bàn tay, gầy đến mức trơ gò má, tay chân gầy khẳng khiu che giấu bát cơm trong lòng.
“Con điên này, bỏ tay ra, nó dẹo dặt sắp chết rồi mày còn quan tâm nó làm gì. Tao không quan tâm. Mau đưa đồ ăn đây.”
Vừa nói, một cô bé có gương mặt nhọn đầy kiêu căng nắm tóc Bạc Ngữ Yên, giơ tay tát một cái như trời giáng xuống mặt cô gái nhỏ.
“Ầm Ầm”
Đột nhiên, mặt đất rung lắc khiến cho đám trẻ con ngã trái ngã phải. Kéo theo những tiếng hét sợ hãi khắp phòng ăn.
Bạc Ngữ Yên ngã lăn xuống đất, mặc kệ cơn đau rát trên mặt, cô gái dùng ánh mắt ngập nước đau lòng nhìn bát cơm rau rơi vung vãi.
Cùng lúc, tiếng răng rắc không ngừng vang lên. Không biết từ lúc nào, một tia nứt trải dài dưới mặt đất, như một cái miệng lớn không ngừng mở rộng, cắt nên đất cô nhi viện ra thành hai nửa.
Mặt đất cũng rung lắc thêm kịch liệt, tòa nhà cũng theo đó mà run rẩy. Những vết nứt vỡ trên tường, trên xà nhà xuất hiện chi chít, có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
“Rắc.”
Chỉ nháy mắt, mặt đấy chia thành hai nửa tách rời nhau, tạo ra một hố đất dài sâu hun hút phía dưới. Một dòng dung nham nóng đỏ theo kẽ đất đẩy lên, mang theo nhiệt lượng thiêu đốt vạn vật.
Cả căn cô nhi viện cũ nát giống như bị chém thành hai nửa, xà gỗ, tường gạch thi nhau rơi xuống.
“A, cứu với.”
“Chạy đi, động đất rồi.”
“Huhu cứu tớ với, đừng bỏ tớ lại.”
"Cứu...."
Bạc Ngữ Yên ngơ người nhìn những đám trẻ đang dẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy, có những người bị nền đất cắn nuốt rơi xuống dòng dung nham, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị nhấn chìm.
Trong lúc cô bé sững sờ, một bức tường cạnh đó nứt ra, rơi xuống.
Đúng lúc này một người đẩy Bạc Ngữ Yên ra khỏi vị trí. Mảng tường bê tông lập lức rơi xuống người cô gái ấy, tia máu bắn vương vãi, lên cả trên gương mặt trắng bệch của Bạc Ngữ Yên.
“Kiều Kiều, đừng mà, cậu đừng bỏ tớ lại một mình.” - Bạc Ngữ Yên khóc thét lên, nhưng nhanh chóng bị tiếng động đất cùng tiếng hét của đám trẻ át đi.
Con người, đang hứng chịu hết những hậu quả mà thiên tai ban tặng cho họ một cách nghiêm khắc nhất.
Đăng bởi | huyenvk |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |