Sự cố
Sau một hồi xoay sở thật lâu, thân hình đang bị thương nặng của Yugen cũng được an bài bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Bản thân Yugen cũng có lòng kiên nhẫn khá cao, đáng tiếc độ vụng về của Bối Bối cũng thuộc dạng thượng thừa. Phải tốn hết một canh giờ để điều chỉnh tư thế, hơn hai mươi lần ngã trái ngã phải, cơn đau phát ra từ phế phủ của Yugen khiến cho hắn thật muốn cắn vỡ lưỡi tự vẫn cho xong, chứ dày vò kiểu này ai chịu sao nổi !
"Đệ tử Hoắc Vũ Hạo, bái kiến thầy Đường Nhã."
"Đệ tử Lạc Huyền, xin nhận một lạy của học trò."
Bên cạnh Hoắc Vũ Hạo đang dập đầu bái sư, Yugen đầu hơi cúi đầu nhẹ thể hiện cho tròn trách nhiệm bái sư, đôi mắt lặng lẽ chảy xuôi hai dòng nước mắt mà miệng mỉm cười một cách mãn nguyện. Tất nhiên không phải vì gia nhập Đường Môn, xúc động quá độ mà khóc mà tại vì việc dày vò chết tiệt này cuối cùng cũng kết thúc. Đối diện hai người là Đường Nhã nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Yugen mà cười hề hề, giả ngây ngô coi như không thấy gì còn Bối Bối thì chậm rãi tay lau mồ hôi lạnh, miệng cũng cười tỏ vẻ áy náy, như thể bảo Yugen đã cực khổ rồi...
Cuối cùng, Hoắc Vũ Hạo và Yugen chính thức trở thành thành viên của Đường Môn, sau đó cùng Đường Nhã và Bối Bối tiến sâu vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Đường Nhã dắt tay của Vũ Hạo còn Yugen thì...đang được Bối Bối mang đi, nói đúng hơn là được Bối Bối BẾ KIỂU CÔNG CHÚA mang vào rừng sâu !
Yugen trong giờ phút này, trong lòng cứ nổi da gà da vịt mỗi khi ánh mắt tiếp xúc gần với Bối Bối, khuôn mặt thì đen lại như nhọ nồi, nhìn chằm chằm vào đại soái ca với đôi mắt ghét bỏ, hình viên đạn làm Bối Bối cảm thấy thật gai người, không chịu nổi lên tiếng hỏi:
"Lạc Huyền đệ, thân thể khó chịu ở chỗ nào à ?"
"Không có vấn đề gì, đệ chỉ muốn hỏi một chút thôi..."
"Chúng ta đi sâu vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến cùng có mục đích gì, Bối Bối huynh ?"
"À, chúng ta muốn tìm kiếm hồn hoàn cho thầy tiểu Nhã đột phá Đại Hồn Sư..."
Vốn là trên đường đi, Bối Bối đã giảng giải cho Vũ Hạo và Yugen kỹ về các cảnh giới tu luyện của hồn sư đang lưu hành trên toàn đại lục này. Hồn sư tu luyện hồn lực từ trời đất thông qua thân thể bản thân. Hệ thống tu luyện gồm mười đại cảnh giới lớn, mỗi cảnh giới lớn lại có thêm mười cấp nhỏ hơn, tổng cộng là một trăm cấp chẵn. Mười đại cảnh giới từ nhỏ đến lớn bao gồm:
Hồn Sĩ, Hồn Sư, Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông, Hồn Vương, Hồn Đế, Hồn Thánh, Hồn Đấu La và cuối cùng là Phong Hào Đấu La.
Ban đầu, những người được thức tỉnh vũ hồn, mới bắt đầu tu luyện hồn lực đều được gọi là Hồn Sĩ. Nếu như Hồn Sĩ có thể tiếp tục tu luyện lên cảnh giới kế tiếp thì họ sẽ được gọi là "chuẩn" Hồn Sư. Vì sao chỉ được gọi là "chuẩn" Hồn Sư ? Rất đơn giản, bởi vì họ nhất định phải hấp thu "hồn hoàn" để nó trở thành cái "bình chứa" hồn lực thuận thế đột phá lên cảnh giới tiếp theo. Vậy "hồn hoàn" là gì ? Chính là nguồn năng lượng ngưng tụ từ linh hồn và hồn lực của hồn thú sau khi chết đi hóa thành năng lượng có hình dáng giống vòng khuyên. Vậy làm thế nào để hồn thú "nguyện ý chết đi" làm hồn hoàn cho bản thân ? Qúa đơn giản ! Vào rừng sâu, giết chết nó là được...ĐƠN GIẢN VÃI RA !!!
Quay lại với chủ đề chính, Yugen bỗng a một tiếng, hai mắt lập lòe ánh sao lộ vẻ ngưỡng mộ:
"Woa, Đường Nhã tỷ thật là lợi hại nha !"
"Đương nhiên, thầy tiểu Nhã rất lợi hại nha..."
"Bối Bối huynh, cho đệ hỏi thêm một câu, chỉ một câu nữa thôi !"
"Đệ cứ nói đi..."
"Tại sao huynh không cõng đệ mà lại bế đệ theo kiểu bế công chúa vậy ?"
"Ngạch..."
Câu nói bẻ cua cực gắt đến từ Yugen khiến Bối Bối cắn trúng phải lưỡi. Bối Bối lúc này mới hiểu ánh mắt đầy ác ý của Yugen là có ý gì, thở dài một hơi rồi cười khổ:
"Đệ đang bị thương nặng, không tiện cử động, ta bế đệ cũng rất bình thường. Không lẽ có vấn đề gì sao ?"
"Vấn đề thì có, nhưng cũng không to tát gì mấy..."
"Vậy đó là gì !?"
"Đó là...giới tính đệ vô cùng bình thường, đến giờ không có xuất hiện tình cảm đặc thù nào..."
Câu trả lời cực kỳ đậu bỉ của Yugen như từng mũi tên đâm vào Bối Bối khiến Bối Bối trong lòng muốn phun một ngụm lão huyết. Lạc Huyền ngươi nói vậy là có ý gì, giới tính ngươi bình thường thì có liên quan gì đến việc ta bế ngươi. Ta xin khẳng định giới tính ta vô cùng bình thường, ta thích con gái, ta thích Đường Nhã, ta không có sở thích ham mê đặc thù, ta không có, ta oan uổng a...
Một tiếng cảm thán cắt ngang của Hoắc Vũ Hạo khiến ánh mắt Bối Bối chăm chú về phía trước:
"Lợi hại quá ! Chưa kịp nhìn thấy rõ mà đã giải quyết được một con khỉ chó rồi...Thầy tiểu Nhã thật lợi hại nha, trước đây đệ suýt chút nữa chết dưới tay con quái vật này rồi..."
"Không có gì, sau này đệ trở nên cường đại cũng sẽ làm được như vậy mà thôi ! Thật chán ghét, ghét nhất là mấy con hồn thú chủ động tấn công con người. Hừ !"
Lỗ tai Bối Bối khẽ giật, chợt nghe thấy tiếng động xào xạt rất nhỏ từ sâu trong lùm cây rậm rạp. Trong lòng chợt báo động nguy hiểm, tay vội vàng ném thân hình Yugen về phía Đường Nhã, hét to:
"Tiểu Nhã, Vũ Hạo, cẩn thận ! Mau lui về phía sau, bảo vệ Lạc Huyền !"
"Oooooa..." ( Lạc Huyền )
Đường Nhã hai người nghe vậy, hành động dứt khoát nhảy về phía sau tránh lui. Một bóng hình màu đỏ xuất hiện như tên bắn công kích vào vị trí Đường Nhã đứng trước đó, lực công kích cực mạnh khiến mặt đất bị nứt ra một cái lỗ lớn.
"Đó là...!? Cẩn thận, coi chừng khí độc..."
Lam Ngân Thảo tuôn ra từ bàn tay Đường Nhã hóa thành nhiều sợi dây leo dài, cuốn lấy thân hình Hoắc Vũ Hạo kéo về đằng sau. Đường Nhã tiếp lấy Vũ Hạo, mở ra hồn hoàn, chỉ cần vật kia có dị động thì lập tức sẽ triển khai hồn kỹ để bảo vệ Vũ Hạo:
"Tiểu Vũ Hạo, đừng lo lắng ! Đứng đằng sau ta là được rồi !"
Khói bụi phía đằng trước tan đi, để lộ ra thân hình của một đầu đại xà chiều dài hơn chục trượng, toàn thân đều có màu đỏ lân phiên, ở chỗ bảy tấc trải dài lân phiến màu xanh chạy xuôi lên đến ót. Nổi bật là đôi mắt vàng tỏa ra ánh sáng khiếp người, tràn đầy sự nham hiểm và đói khát đang nhìn chằm chằm vào Đường Nhã hai người.
"Là Mạn Đà La Xà, hồn thú nghìn năm, rất thích hợp với ta, ta muốn nó, ta muốn nó...!"
"Uả, Lạc Huyền đâu rồi ?"
Câu hỏi của Bối Bối vang lên như một gáo nước lạnh dập tắt ngon lửa phấn khích của Đường Nhã, thay vào đó là tràn đầy sợ hãi và lo lắng tìm kiếm thân ảnh Lạc Huyền chung quanh. Không phải là Lạc Huyền đang ở bên cạnh Bối Bối sao ? Đường Nhã và Bối Bối quay mắt nhìn nhau:
"Lạc Huyền không phải ở chỗ ngươi sao ?" ( Đường Nhã )
"Không phải là ta đã bảo ngươi tiếp lấy Lạc Huyền, bảo vệ phía sau ?" ( Bối Bối )
"Ta, ta không có nghe rõ..." ( Đường Nhã )
"Chết tiệt...!!!" ( Bối Bối )
"Thầy tiểu Nhã, Bối Bối huynh, ta ở bên này..."
Hai cặp mắt lập tức nhìn về nơi phát ra thanh âm của Yugen, hai người con ngươi ngưng tụ, trong lòng kinh hoảng. Thì ra Yugen tên xui xẻo này lại đang ở bên cạnh con Mạn Đà La Xà chỉ cách có vài mét, Bối Bối vắt giò lên cổ chạy về phía Yugen cứu viện nhưng không được rồi. Con đại xà đang mở cái miệng to lao nhanh về phía Yugen, ngay cả hắn có thể ngửi được mùi máu tanh tưởi xốc lên từ miệng nó. Đường Nhã thấy vậy, không cam lòng hét to, che mắt mình lại:
"Không được...!"
"Không lẽ mình sẽ chết thật ở đây sao ?"
Một luồng hơi lạnh chạy chồm từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu Yugen, hắn có thể cảm thấy một cây lưỡi hái đang cạ vào cổ bản thân. Nội tâm Yugen sụp đổ, hét lên:
"TA KHÔNG CAM TÂM A !"
Đăng bởi | LạcHuyềnVuDã |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 226 |