Gia nhập Đường Môn
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, Đấu La Đại Lục lại chính là một trong những Hoa Hạ tiểu thuyết mà bản thân Yugen có ấn tượng cực kỳ khắc sâu...Khoan khoan đã, nếu chiếu theo lời nói của Bối Bối và Đường Nhã thì giai đoạn này thì Đường Tam đăng đỉnh thế gian, trở thành thần cách đây không lâu. Có lẽ Yugen đang ở phần thứ hai của mạch cốt truyện Đấu La Đại Lục thì phải, mà nhân vật nam chính chiếm lĩnh phần này không phải là con rể "quý" của Đường Tam, hậu duệ của Bạch Hổ Chi Thần, Đái Bạch Hổ, tên là Đái Vũ Hạo sao !?
Không Không Không ! Phải gọi là HOẮC VŨ HẠO mới đúng !
Yugen tuy khuôn mặt vẫn giữ được bình thản nhưng con ngươi không kìm nén được mở rộng, liếc mắt nhìn về phía tóc xanh tiểu nam hài bên cạnh Bối Bối. Yugen trong miệng tấm tắc thầm khen, xem ra vận khí bản thân không tệ lắm...Vừa đến thế giới này mà đã gặp gỡ được thiên chi kiêu tử, coi như tổ tiên mình hương khói vẫn còn tốt chán !
Đương nhiên, tuy rằng mình là người xuyên không tới đây, biết rõ cốt truyện của thế giới này hơn bất kỳ ai, nhưng Yugen trong lòng vẫn giữ mình an phận thủ thường. Bởi vì định mệnh phía trên đã có Đường Tam lão phúc hắc trên kia an bài rõ ràng, nên hắn chỉ cần loạn động tay chân một tý, chắc chắn Đường Tam sẽ phát hiện và dùng bất cứ thủ đoạn nào để diệt trừ đi "nhân tố không ổn định" là Yugen hắn. Với tất cả những điều trên, Yugen đã rút ra được bài học đắt giá rằng:
...ÔM ĐÙI CHÍNH LÀ CHÂN LÝ
LIẾM CẨU CHÍNH LÀ DANH DỰ
HÚP CANH CHÍNH LÀ BỔN PHẬN
NAM CHÍNH VÀ NỮ CHÍNH CHÍNH LÀ TỔ PHỤ MẪU TA...
Những dòng suy nghĩ của Yugen trôi qua tuy dài nhưng ngoài đời chỉ kéo dài trong nháy mắt, không để ý đến khuôn mặt mê man của Yugen, Đường Nhã lại nói tiếp:
"Nhưng mà hiện tại Đường Môn đã không còn huy hoàng như trước nữa, bị kẻ gian lộng quyền, cơ nghiệp bị trắng trợn cướp mất. Ta thân là môn chủ đương nhiệm của Đường Môn nhưng cũng chỉ có Bối Bối là đại đệ tử. Đường Môn chỉ còn lại hai chúng ta bắt đầu lại từ con số không mà thôi !"
Không gian đã trở nên trầm lặng và nặng nề sau câu nói đầy đắng chát của Đường Nhã. Ngay cả bản thân Yugen cảm thấy khá lúng túng không biết làm sao thay đổi không khí trò chuyện chung quanh. Thật may, vẫn là Bối Bối xung phong cứu vãn:
"Hoắc Vũ Hạo đệ, Lạc Huyền đệ, mạo muội cho ta hỏi một câu : Bây giờ các đệ đều là cô nhi đúng không ?"
"Vâng ạ !" (x2)
"Thế thì tốt quá rồi...!"
Đường Nhã bỗng dưng biến đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ cất lên tiếng hót kinh người khiến cho Bối Bối ba người mặt mày biến sắc. Riêng Yugen thì răng cắn cầm cập, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nếu không thể thân thể đang có thương thế thì hắn cũng muốn khiêng đi tấm bảng 'NAM NỮ BÌNH ĐẲNG' sang một bên để đánh Đường Nhã một chầu.
Cô nhi làm sao tốt quá rồi !? Cô nhi với ngươi có kết thù kết oán sao ? Ngươi từ nhỏ bị cô nhi cướp kẹo sao ? Qúa xinh đẹp nhưng sao ngươi quá ác tâm đi !
"Khục khục, tiểu Nhã ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy ?"
"Nếu hai đệ còn đang băn khoăn chuyện tương lai thì hai đệ nên gia nhập vào Đường Môn chúng ta. Dù sao thì Đường Môn đã từng là tông môn đứng đầu toàn đại lục này, thậm chí thực lực so với Thất Bảo Lưu Ly Tông có hơn không kém. Tông môn tuyệt học chúng ta vô cùng lợi hại lắm đó !"
Hoắc Vũ Hạo cực kỳ lễ phép giơ tay xin hỏi:
"Vậy sau khi gia nhập Đường Môn thì đệ cùng Lạc Huyền có cần điều kiện gì nữa không ạ ?"
"Không có gì to tát cả. Chỉ cần hai đệ tu luyện thật giỏi, nâng cao thực lực thật tốt. Khi đến lúc Đường Môn gặp đại sự hay chuyện nguy hiểm thì sẽ góp sức..."
Bối Bôi chợt a một tiếng giống như ngộ ra được điều gì, thụi thụi khuỷu tay vào Đường Nhã, nói nhỏ:
"Thầy tiểu Nhã, thầy tiểu Nhã hình như chúng ta chỉ còn một suất học bổng vào Sử Lai Khắc học viện sao ?"
"Ừ, đúng rồi thì sao ?"
"Hai người..."
"Ạch..."
Hoắc Vũ Hạo to tròn con mắt nhìn xem hai người nói nhỏ với nhau, hỏi dò:
"Tiểu Nhã tỷ, có vấn đề gì không ạ ?"
"A ha ha, không có gì, không có gì đâu..."
Đường Nhã khuôn mặt nhăn lại như ăn phải con ruồi còn khó coi hơn khóc, nội tâm cực kỳ xoắn xuýt cùng khó xử. Ngẫm lại, tình huống có vẻ khó khăn rồi đây, tại vì Đường Môn còn có thể tồn tại được là nhờ Đường Nhã và Bối Bối còn phụ thuộc vào thân phận là Sử Lai Khắc học viên. Bây giờ, hai người muốn chiêu mộ cả Hoắc Vũ Hạo cùng Lạc Huyền vào Đường Môn thì bắt buộc phải dẫn cả hai tiến về Sử Lai Khắc học viện. Nhưng bọn họ trong tay chỉ có một suất, vậy ai ăn ai nhịn đây !? Thật là lực bất đồng tâm...
Yugen vô tình nghe được cuộc đối thoại của Đường Nhã hai người, thở dài một hơi:
"Xem ra vầng sáng của nhân vật chính vẫn chiếm uy thế quyết định hơn cả a !"
Lắc lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm ra khỏi đầu, vội lên tiếng ngắt ngang:
"Tiểu Nhã tỷ, Bối Bối huynh, đệ có thể nói chuyện riêng với hai người được không ?"
"Hửm..?" ( Đường Nhã )
"Có chuyện gì sao, Lạc Huyền đệ ?" ( Bối Bối )
"Đệ có nghe thấy hai người nói chuyện rồi..."
"Ngạch...Lạc Huyền, thật xin lỗi." ( Bối Bối )
"Không lẽ đệ từ chối gia nhập Đường Môn ?" ( Đường Nhã )
"Tất nhiên là không phải. Đệ vẫn sẽ gia nhập Đường Môn nhưng đệ muốn nhường suất học bổng này cho Hoắc Vũ Hạo..."
"Cái gì, đệ...!?" ( Đường Nhã )
Cả Đường Nhã và Bối Bối đều giật mình sửng sốt trước quyết định này của Yugen, định mở miệng can ngăn nhưng Yugen lại nói tiếp:
"Ý đệ đã quyết, hai người đừng khuyên đệ nữa ! Đệ nghĩ Hoắc Vũ Hạo đã thức tỉnh vũ hồn rồi, còn đệ thì chưa. Đệ không muốn thành gánh nặng cho Đường Môn, với lại đệ sẽ gia nhập Đường Môn ở vòng ngoài là được. Đệ muốn trở thành cái bóng của Đường Môn, máu sẽ rơi vì Đường Môn, chết cũng là ma của Đường Môn, điều đó đối với đệ là đủ. Lúc trước đệ là cô nhi nhưng mà từ lúc này, người thân duy nhất bây giờ của đệ chính là Đường Môn, không phải sao ?"
Bối Bối hai người trong mắt có hơi nước tỏa ra, cổ họng run run không biết nói gì trước lời lẽ đầy xúc động đến từ Lạc Huyền. Bọn họ cảm thấy Lạc Huyền đúng là cậu bé tốt, bọn họ không có nhìn nhầm người...
"A, mà tiểu Nhã tỷ, đừng có nói chuyện này cho Vũ Hạo biết nha ! Đệ nhìn thấy Vũ Hạo là người tuy nhút nhát nhưng có nội tâm khá quật cường, đệ không mong Vũ Hạo cảm thấy tội lỗi vì đệ..."
"Được, được rồi ! Không nói thì không nói vậy. "
"Vậy bây giờ thực hiện nghi lễ bái sư thôi !"
Nghe được lời đề nghị của Lạc Huyền, lập tức trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, chạy đến chỗ Hoắc Vũ Hạo bên kia. Còn Bối Bối thì xung phong nâng đỡ thân hình của Yugen vể phía trước, cố gắng điều chỉnh thân thể Yugen sao cho giống động tác khom người bái sư. Được một soái ca ôm ấp không phải phong cách của Yugen nhưng biết sao đây !? Khuôn mặt Yugen ngay trên mặt xuất hiện gượng gạo, sau đó là cực kỳ ghét bỏ kèm ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chặp về phía Bối Bối.
Bối Bối bên kia cũng dở khóc dở cười trước biểu cảm của Yugen, biết làm sao được. Nhưng mà sao Lạc Huyền đệ đệ có vẻ trưởng thành sớm dữ vậy ta !?
Đăng bởi | LạcHuyềnVuDã |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 252 |