Sư huynh đã trả giá quá nhiều! Trích Tiên chi khí! (2)
Lý Huyền không để ý lắm, ngáp một cái, duỗi lưng đi rửa mặt.
Sau đó liền vào phòng bếp làm điểm tâm.
Phượng Cửu Ca không có tâm tư luyện công, đi đến phòng bếp, nhìn Lý Huyền xắn tay áo bắt đầu nấu cơm, chỉ cảm thấy tiên nhân trên trời rơi vào phàm trần, hơn nữa còn nấu cơm cho nàng, khiến nàng có loại cảm giác như đang nằm mơ.
[Ting — Độ hảo cảm của Phượng Cửu Ca +2 ]
Lý Huyền nghe thấy tiếng nhắc nhở vang lên, đã không còn kinh ngạc như vậy nữa.
Làm bữa cơm này cũng có thể tăng độ hảo cảm lên.
Tiểu sư muội của hắn, thật dễ bị lừa.
Làm hai bát mì, hai quả trứng rán.
Hai người đang muốn ăn, bỗng nhiên cách đó không xa động phủ truyền đến âm thanh.
“Tiểu Huyền Tử, vi sư đói bụng.”
Lý Huyền nhìn thoáng qua bát mì còn chưa động trước mặt, bất đắc dĩ cười một tiếng, “Tiểu sư muội, muội ăn trước đi, ta đưa mì sợi cho sư tôn.”
“Được.”
Phượng Cửu Ca gật đầu, trong lòng lại thầm tức giận.
Tiết sư tôn! Thế mà lại quấy rầy ta ăn cơm với sư huynh!
Hơn nữa, sư huynh đã nấu hai bát mì.
Ngươi ăn bát của sư huynh, vậy sư huynh muốn ăn cái gì?
“Nếu không, ta nấu cho sư huynh một chén.”
Phượng Cửu Ca nhìn thoáng qua phòng bếp.
Vừa rồi nàng đã thấy rõ ràng Lý Huyền nấu mỳ trứng rán như thế nào, tự hỏi mỗi một bước đều nhớ kỹ trong lòng, tuyệt đối không có vấn đề!
…………
Hắn bưng mì đi vào động phủ.
Lý Huyền biết, đói bụng chỉ là lời nói dối của Phượng Cửu Ca.
Đối phương có thể ngủ một giấc hơn nửa năm, làm sao sẽ đói? Đối phương sở dĩ nói đói bụng, chỉ là muốn để hắn đến động phủ một chuyến.
Tiến vào trong đó.
Hắn nhìn thấy Liễu Thiên Tuyền đang lười biếng nằm trên giường, quần áo bị kéo đến đùi, đùi ngọc thon dài thẳng tắp hiện ra ánh sáng trắng muốt như ngọc.
Lý Huyền đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc với những chuyện này, ngồi trong lòng cũng không loạn.
Đặt mì lên bàn, “Sư tôn, mỳ tới.”
“Để đó trước đi, ta kiểm tra thân thể cho ngươi một chút.”
Liễu Thiên Tuyền nhìn Lý Huyền, vô cùng tò mò.
Lúc này mới bao nhiêu ngày, khí tức trên người đối phương lại có biến hóa.
Cỗ Trích Tiên chi khí này, phiêu miểu xuất trần.
Cho dù là những Hồng Trần Tiên mà nàng ta từng gặp trước kia cũng không sánh nổi!
Nhưng Lý Huyền thì sao?
Nhưng một Chiến Vương.
Những Hồng Trần Tiên kia một bàn tay cũng có thể đập chết mấy trăm.
Đối phương lấy đâu ra khí chất bực này?!
Quả thực là tuyệt!
Nghe thấy lại phải kiểm tra thân thể, khóe miệng Lý Huyền hơi run rẩy.
Quả nhiên!
Nhưng đều nói một lần sinh, hai lần chín.
Đây cũng đã là lần thứ ba, hắn cởi áo ra, đứng tại chỗ, mặt không biểu tình, một bộ dáng mặc cho người hái.
Liễu Thiên Tuyền liếm môi đỏ, ngón trỏ như muốn động đậy!
Nhìn dáng vẻ Liễu Thiên Tuyền lúc nào cũng có thể nhào lên đánh mình, Lý Huyền đã không còn luống cuống chân tay như trước.
Trước đó là bởi vì tu vi của hắn không đủ, sợ bị Liễu Thiên Tuyền nhào lên hút khô, nhưng bây giờ không giống như trước.
Hắn là Chiến Vương đấy!
Cho dù đối phương là nửa bước Chí Tôn thì thế nào?
Nửa bước Chí Tôn, nói cho cùng vẫn còn ở phạm trù Chiến Vương.
Tất cả mọi người đều là cảnh giới giống nhau, ngươi còn có thể đem ta hút thành người khô?
Đến đây đi!
Nằm lên người ta đi!
Ta thật muốn nhìn xem, ai hút thành tro!
Trong lòng Lý Huyền vẫn còn mơ hồ có chút chờ mong, tuy rằng đánh không lại đối phương, nhưng hắn có tự tin, ở nơi khác khiến Liễu Thiên Tuyền gào khóc cầu xin tha thứ.
Nhưng rất đáng tiếc.
Liễu Thiên Tuyền cũng không nhào tới, nàng vẫn như trước kia, kiểm tra thân thể Lý Huyền một chút, phát hiện thể chất của hắn vẫn là Thuần Dương Thánh Thể.
Về phần Trích Tiên chi khí này, thật giống như trống rỗng xuất hiện.
Nàng quá tò mò.
Tò mò đến mức muốn cắt miếng nghiên cứu cho Lý Huyền.
Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ này, phải biết rằng đây chính là đồ nhi quý giá của mình, chỉ có một người như vậy, không thể làm loạn.
Vẫn là tiếp tục yên lặng theo dõi kỳ biến đi.
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Liễu Thiên Tuyền khoát tay áo.
Mà trong mắt Lý Huyền lóe lên một tia thất vọng, ngươi có thể nhịn được sao?
Được không Liễu Thiên Tuyền?
“Vâng, thưa sư tôn.”
Hắn cung kính thi lễ một cái, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Liễu Thiên Tuyền vuốt cằm, cười đùa. “Tiểu Huyền Tử này giống như có chút chờ mong ta làm cái gì đối với hắn, chậc chậc, có lẽ dùng phương thức song tu có thể càng hiểu biết thể chất hắn biến hóa.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại Tiểu Huyền Tử ngươi vẫn quá cùi bắp!”
Nàng duỗi lưng một cái.
Nhìn thoáng qua bát mì trên bàn, tiến lên cầm lấy đũa hút trượt hai cái.
“Ồ, hương vị không tệ nha.”
…………
Ra khỏi động phủ, Lý Huyền trở lại căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Mà trên bàn cơm, Phượng Cửu Ca đang ngồi trên ghế, thân thể gầy teo nho nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, một bộ nhu thuận chờ ông trở về.
Đăng bởi | haidang2006 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 22 |