Ngươi có làm được hay không vậy? Ngươi gọi cái này là mặt mũi? Ma hoạ
Tâm tình Lý Huyền không khỏi trở nên vui vẻ, quả nhiên, so với sư tôn khó khống chế, sư muội ngoan ngoãn dễ chịu kia vẫn khiến người ta thoải mái hơn.
Hắn đi lên trước.
Lại phát hiện trên bàn cơm nhiều hơn một chén đồ vật...
Thứ này, ngoại trừ màu sắc không giống nhau ra.
Lý Huyền rất muốn dùng một đống để hình dung.
Phượng Cửu Ca nhìn thấy hắn ta trở về, đẩy bát đồ màu trắng trước mặt qua. “Sư huynh, huynh đã trở về, đây là bát mì muội nấu cho huynh.”
Lý Huyền im lặng.
Ngươi gọi cái này một đống mì??
Có lẽ Phượng Cửu Ca muốn để bát mì này đẹp hơn một chút, còn rắc một ít hành lá xanh biếc lên trên.
Nhưng bất kể như thế nào cũng không che giấu được một đống này, không, bộ dáng độc đáo của bát mỳ kia, khóe miệng Lý Huyền kéo ra một nụ cười.
“Đa tạ sư muội, nhưng sư huynh ta không đói bụng.”
“Không, sư huynh, ngươi đem bát mỳ của mình cho sư tôn, hiện tại khẳng định đói bụng, ngươi mau nếm thử, ta đều là dựa theo trình tự của ngươi làm.”
Phượng Cửu Ca mong đợi nhìn Lý Huyền.
Chiếu theo trình tự của ta?
Lần đầu tiên Lý Huyền cảm giác được trù nghệ của mình bị vũ nhục!
Nhưng nhìn thoáng qua sư muội đầy cõi lòng chờ mong, Lý Huyền khẽ cắn môi.
Ta ăn!
Hắn run run rẩy rẩy cầm lấy đũa, muốn gắp mì, lại phát hiện, những sợi mì này đều thành một đống, căn bản không kẹp lên được.
Hắn hít sâu một hơi, bưng chén lên, bỏ mì vào trong miệng.
Hắn gần như là ăn tươi nuốt sống, ăn vào trong bụng.
Phượng Cửu Ca ở bên cạnh nhìn, vô cùng vui vẻ.
Sư huynh ăn thật vui vẻ!
“Sư huynh, ngươi ăn từ từ, lần sau ta sẽ làm cho ngươi.”
“Khụ khụ...”
Lý Huyền suýt chút nữa nghẹn chết, hắn vội vàng nói: “Sư muội, không cần! Ngươi vẫn nên hảo hảo tu hành đi, đồng ý với ta không cần vào phòng bếp nữa!”
Sư huynh đây là sợ ta mệt mỏi sao?
Thật ôn nhu a.
“Sư huynh yên tâm đi, ta không sợ mệt.”
“Nhưng ta sợ chết a.”
Lý Huyền khóc không ra nước mắt.
Sau khi rưng rưng giải quyết xong đống mì này, Lý Huyền lại uống một hồ lô rượu.
Bị mụn ngọt.
Khá lắm, hắn đoán ít nhất Phượng Cửu Ca đã đổ tám muỗng muối!
Như vậy còn không biết xấu hổ nói theo trình tự của hắn?
Mấy ngày sau.
Độ Tiên Môn Phong Vân Bảng đổi mới.
Lý Huyền Hoàn toàn xứng đáng trở thành tồn tại đứng đầu Phong Vân Bảng.
Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mọi người đều cảm thấy theo lý thường.
Ngũ Hành Vương Thể như Quân Hàn cũng bị dễ dàng đánh bại, trở thành đệ nhất Phong Vân Bảng, không phải chuyện đương nhiên sao?
Sau đó sau khi Phong Vân Bảng tuyên bố, tin đồn về Lý Huyền càng ngày càng nhiều.
“Các ngươi đã gặp Lý Huyền sư huynh chưa? Ta hôm qua gặp được rồi, ta gọi thẳng là được, quả thực đẹp trai nổ đấy!!”
“Trước kia ta thế mà không phát hiện, Lý Huyền sư huynh lại có tư thái tiên nhân!”
“Đúng vậy, ngày hôm qua nhìn thấy Lý Huyền sư huynh, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một câu, người trên núi như ngọc, công tử thế vô song, nói chính là Lý Huyền sư huynh a, không hổ là tồn tại đứng đầu Phong Vân Bảng!”
“Chậc chậc, các ngươi trước kia cũng không có nói như vậy.”
“Để cho chúng ta gặp quỷ trước kia đi.”
“Chúng ta trước kia, cùng chúng ta hiện tại có quan hệ gì?”
Mà ngay khi Lý Huyền trở thành nhân vật phong vân của Độ Tiên Môn.
Ở Đông Châu Độ Tiên Môn, cũng có một chuyện không nhỏ phát sinh, trong một vương triều Đông Châu, thế mà bạo phát...
Ma họa!!
Trong truyền thuyết, thời kỳ thượng cổ, trên Thiên Huyền đại lục, nhân ma hỗn cư, nhân tộc bị Ma tộc trời sinh có được lực lượng cường đại nghiền ép ngược đãi.
Thậm chí bị coi thành lương thực cho ma thú.
Tóm lại, ở thời đại kia, Nhân tộc sống không bằng chết.
Sau đó, Thiên không tuyệt Nhân tộc, Nhân tộc sinh ra mấy vị Thánh Thể cường đại, bọn họ liên thủ chống cự Ma tộc, trải qua mấy vạn năm cố gắng, rốt cục đánh bại Ma tộc, phong ấn dưới lòng đất Thiên Huyền đại lục!
Nhưng Ma tộc vẫn chưa hết hy vọng.
Thỉnh thoảng sẽ tìm cách đi ra từ lòng đất.
Mỗi một lần đều sẽ dẫn phát không ít người tử vong.
Đây chính là ma họa!
Những năm gần đây, mặc kệ Nhân tộc nội đấu như thế nào, nhưng ở trên đối đãi Ma tộc đều là nhất trí đối ngoại, nếu bộc phát ma họa, những môn phái cường đại kia, đều sẽ phái người tiến đến trấn áp, mà Độ Tiên Môn với tư cách môn phái Đông Châu đỉnh tiêm, đối với lần ma họa này, đương nhiên không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ!
Trải qua một phen thương lượng.
Bọn họ dự định phái Lý Huyền đi trấn áp ma họa.
Lý Huyền chỉ muốn ăn no chờ chết bày nát sau khi nhận được tin tức này, không khỏi sửng sốt một chút, “Ma họa?? Tại sao là ta đi?”
“Ngươi bây giờ là đệ nhất Phong Vân Bảng, là mặt tiền của Độ Tiên Môn, ngươi không đi thì ai đi?” Độ Tiên Môn Chủ cười tủm tỉm nhìn Lý Huyền.
Đăng bởi | haidang2006 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 23 |