Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phượng Cửu Ca ra tay cứu người! Nàng ta không phải một mình! (1)

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

Phượng Cửu Ca ở bên cạnh nghe thấy hai chữ ma họa cũng không nhịn được nhíu mày. “Ma tộc chính là họa lớn trong lòng Nhân tộc, võ giả chúng ta, lẽ ra phải ra tay trấn áp!

Sư huynh, môn chủ, lần ma họa này ta cũng muốn đi!”

Ở Cửu Ca đại lục, cũng thường xuyên có chuyện Ma tộc làm loạn phát sinh.

Phượng Cửu Ca thậm chí còn tự tay giết qua mấy Ma Thánh.

Đương nhiên, theo nàng, ma họa lần này không có khả năng xuất hiện tồn tại cấp bậc Ma Thánh, dù sao toàn bộ Thiên Huyền đại lục cũng không có mấy vị Thánh Giả, nếu thật sự xuất hiện Ma Thánh, toàn bộ đại lục đều sẽ chấn động.

Độ Tiên Môn không có khả năng chỉ phái Lý Huyền đến.

Nghe Phượng Cửu Ca nói, Lý Huyền nhìn về phía nàng chớp chớp mắt.

Tiểu sư muội lại có thể chính khí lẫm liệt như thế!

Không hổ là người kiếp trước có thể làm Nữ Đế.

Độ Tiên Môn Chủ cũng không nhịn được vỗ tay cười. “Tốt, tốt, tốt! Tuổi còn trẻ đã có can đảm như thế, đợi một thời gian nữa, hai người các ngươi không chỉ là trụ cột vững vàng của Độ Tiên Môn ta, cũng là trụ cột vững vàng của cả Nhân tộc!!”

Đã nói đến nước này rồi, không đi không được.

Hơn nữa, hắn cũng rất tò mò về Ma tộc.

Cũng không biết dáng dấp ra sao.

Có Mị ma hay không?

Ma họa bộc phát, toàn bộ môn phái võ đạo Đông châu tự nhiên không thể ngồi nhìn.

Trong lúc nhất thời, các đại môn phái Đông Châu đều phái ra đệ tử tinh anh, đi tới vương triều bạo phát ma họa kia, kỳ danh là... Lạc vương triều!

Vương triều Đông Châu có mấy trăm.

Lạc Vương Triều chỉ là một trong số đó, ở trong mấy trăm vương triều, tuy không tính là yếu, nhưng cũng không phải đứng đầu, lại bởi vì lần ma họa này, trở thành địa phương được toàn bộ Đông Châu chú ý, tinh anh của các đại môn phái, toàn bộ đi tới.

Nghe nói, ngay cả một trong ba đại thánh địa Đông Châu Phiêu Miểu Thánh Địa cũng phái người tới.

…………

Độ Tiên Môn, trước sơn môn.

Lý Huyền dẫn theo Phượng Cửu Ca, sư huynh muội bắt đầu đi về phía Lạc Vương Triều.

Mà trước bọn họ, Quân Hàn, Lạc Thiên đã đi trước.

Nhất là Lạc Thiên, ngay khi ma họa bộc phát, trước tiên chạy tới Lạc Vương Triều, bởi vì, nơi đó là cố hương của hắn.

Lạc Vương Triều.

Trên một trấn.

Một đám dân chúng đang trốn trong một trạch viện, không dám ra ngoài, mà ở trên đường phố của trấn, có lượng lớn ma thú đang tàn phá bừa bãi.

Những ma thú này tướng mạo khác nhau.

Có chó dữ mắt đỏ, thằn lằn mọc sừng...

Nhưng mặc kệ là ma thú gì, trên người đều tản ra ma khí đen sì.

Sợ người khác không biết bọn họ là ma thú.

Mà trong số những ma thú này, một ma tộc cầm đầu, mặc trường bào màu đen, tướng mạo tuấn dật, nhìn qua cùng nhân loại bình thường không có bộ dáng gì.

Nhưng trên trán hắn, lại mọc ra một cái sừng.

Con ngươi màu đỏ của hắn, nhìn trạch viện, ánh mắt lộ ra một tia khát máu.

Hắn để cho đám ma thú không ngừng phóng tới trạch viện.

Nhưng lại bị một bức tường màu vàng ngăn cản lại, nhìn kỹ, bên trong bức tường này mơ hồ có lượng lớn kinh văn phật môn màu vàng vờn quanh.

Trong trạch viện, hai tăng nhân mặc áo cà sa đang ngồi xếp bằng, trong miệng niệm tụng kinh văn, kết giới này, chính là kiệt tác của bọn họ!

“Con lừa trọc đáng ghét, kết giới kinh văn của các ngươi không ngăn được bao lâu!”

Độc Giác Ma tộc cười lạnh nói.

Hắn để cho đám ma thú không ngừng công kích kết giới, tiêu hao chân nguyên của tăng nhân.

Dần dần.

Ánh sáng của kết giới kinh văn kia càng ngày càng ảm đạm.

Phốc!

Một tăng nhân trong đó nhịn không được phun ra một ngụm máu.

Người trong trạch viện thấy thế, sắc mặt không khỏi đại biến.

“Đại sư!”

“Không xong rồi, đại sư thổ huyết!”

“Đại sư vì chống đỡ kết giới này, tiêu hao quá nhiều lực lượng!”

Mọi người lo lắng.

Có kết giới này, bọn họ mới có thể thoát khỏi ma họa, nếu kết giới này biến mất, chờ đợi bọn họ chỉ có con đường trở thành đồ ăn của ma thú!

Nhìn thoáng qua tăng nhân hộc máu kia, tăng nhân áo trắng bên cạnh thấy thế, thở dài, “Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể chủ động xuất kích!”

Hắn nhìn về phía Ma tộc cầm đầu, suy đoán chỉ cần giết đối phương, những Ma thú khác tự nhiên sẽ rút lui. Vì vậy, tâm niệm hắn vừa động, trên người tản mát ra từng đợt hào quang màu vàng, ở phía sau hắn, hiện ra một hư ảnh Phật Đà màu vàng trang nghiêm, đang cầm Hàng Ma Xử trong tay, đánh về phía Ma tộc kia!

Ánh mắt Ma tộc kia ngưng tụ. “Là kim cương bảo thể!”

Kim Cương Bảo Thể, chính là một loại thể chất Phật môn.

Người có được loại bảo thể này, trời sinh thích hợp tu hành võ học Phật Môn!

Ma tộc kia không dám khinh thường, lấy ra một cây búa to lớn vung về phía Hàng Ma Xử, song phương oành một tiếng, bộc phát va chạm kịch liệt.

Không khí nổ tung, mặt đất lõm xuống.

Căn nhà bốn phía sụp đổ hơn mười căn.

Bạn đang đọc Khóa Lại Thiên Kiêu, Sư Muội Ngưng Đan Ta Thành Tôn (Dịch) của Thượng Quan Tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidang2006
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.