Thiệp mời
Đặng Tâm Lỗi tán đồng nói: “Minh nói đúng lắm! Đai Đen có thế lực ngày hôm nay, thằng Vector kia cũng tuyệt đối không phải dạng thường. Nếu hắn thật sự là một thằng ngu, chúng ta cũng không cần phải hợp tác với hắn nữa!”
Trung Vương hiểu ra, gật gật đầu. Thế Minh nói: “Thật ra Vương nói cũng đúng, chúng ta cũng không thể không đề phòng, cẩn thận một chút vẫn hơn. Trung Vương, mày bảo mấy anh em trông chừng hai tên dó kĩ vào, xem xem có động tĩnh gì! Nếu thật sự muốn giở trò gì đó thì chúng ta chơi cùng bọn họ!”
“Vâng! Em hiểu rồi!” Trung Vương đáp lại, gọi một tên đàn em tới, dặn dò cậu ta vài câu, tên đó vội gật đầu rồi chạy ra ngoài.
Ba người ở trong phòng làm việc bàn bạc thêm một lúc nữa, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trung Vương đi ra ngoài xem có chuyện gì, một tên đàn em đứng bên ngoài, tay cầm một tấm thiệp màu đen đỏ, đưa cho Trung Vương nói: “Ban nãy có một người đến quán bar, bảo bọn em đưa cái này cho đại ca!”
“Hở?” Trung Vương nhận lấy, hóa ra là một tấm thiệp mời, hỏi: “Người đó đâu?”
Đàn em nói: “Tên đó ném lại tấm thiệp này xong liền rời đi, em có gọi lại thì cũng không nghe!”
Trung Vương “ừm” một tiếng, nói với đàn em: “Được rồi, xong việc của mày rồi, quay về làm việc tiếp đi!” Đàn em đáp lại một tiếng rồi rời đi. Trung Vương vội quay trở lại phòng làm việc, giao tấm thiệp cho Thế Minh: “Anh Minh, ban nãy có người để lại tấm thiệp mời, anh xem xem nội dung là gì!”
“Hửm?” Thế Minh nhận lấy, mở ra xem, bên trái có ba chữ lớn: HỘI ANH HÙNG! Bên phải có vài hàng chữ nhỏ. Thế Minh đọc xong thì ngơ ra một lúc, Trung Vương vội hỏi: “Anh Minh, thế này là thế nào?”
“Hừ, tấm thiệp này là do Khuê Mù gửi tới, mời tao tham gia cái hội anh hùng đéo gì đấy! Nói nghe thì hay lắm, chính là một buổi tụ tập lớn của dân xã hội đất J, tao nghĩ khả năng cao là bàn bạc việc phân chia địa bàn!” Thế Minh lắc lắc tấm thiệp nói.
“Vậy chúng ta có đi hay không?”
Thế Minh cười nói: “Đi chứ! Sao lại không đi. Vừa hay nhân cơ hội này gặp cái kẻ tên Khuê Mù, cánh tay phải đắc lực của ông Tư này xem sao. Rồi xem xem mấy nhân vật máu mặttrong giới ở đất J là những người như thế nào, tìm hiểu thêm thì cũng có lợi cho sau này!”
Trung Vương lo lắng nói: “Không biết lần này đội Hồn và bang Hổ Trắng có tham gia hay không, nếu bọn họ mà đi thì anh phải cẩn thận một chút, không khéo lại bị đánh úp!”
Đặng Tâm Lỗi tán đồng: “Đúng thế! Nhất là đội Hồn, sát thủ của bọn họ đều khá đáng gờm, nếu mà trà trộn ở bên trong nhân cơ hội đánh úp thì sao, chúng ta phải đề phòng kĩ lưỡng!”
Thế Minh gật đầu nói: “Ừm, tôi sẽ cẩn thận, nhưng tôi thấy đội Hồn chưa chắc đã dám tham gia, bọn họ không dám quá thân cận với xã hội đen đâu! Bang Hổ Trắng thì càng không dám đi, bọn họ và Khuê Mù gây gổ ầm ĩ vì vụ địa bàn, liên tục xảy ra xô xát, chỉ là chưa có làm lớn chuyện lên. Buổi gặp mặt được quyết định vào ngày mốt, chính là 30 Tết. Tên Khuê Mù này cũng biết lựa thời gian thật đấy! Tối nay gọi hết anh em đến biệt thự, chúng ta thương lượng tiếp!”
Thế Minh đứng dậy, ưỡn eo nói: “Khoảng thời gian này đúng thật là, hết chuyện này đến chuyện khác thay phiên nhau!”
Trung Vương cũng thấy vậy: “Đúng thế, em thấy khoảng thời gian tới đất J lại không được yên bình rồi. Khuê Mù và bang Hổ Trắng đang xích mích, còn có một lượng lớn người Tàu đến nơi này, rất có thể là người của đội Hồn, xem ra là muốn trả thù chúng ta rồi. Anh Minh, chuẩn bị từ sớm vẫn tốt hơn!”
Thế Minh lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đối phó với đội Hồn thì không phải nương tay, nếu đã làm đến nước này thì không cần màng đến những thứ vụn vặt. Tao không chịu nổi việc suốt ngày bị người khác đánh nữa, chủ động ra tay mới là lựa chọn tốt nhất! Trung Vương, điều tra xem những người này ở đâu, chúng ta cũng nên tạo ra tí thành tích rồi, nếu không lão giàKhánh Anh ở Bộ Chính trị lại bới móc gì nữa cho xem!”
Trung Vương đắc ý nói: “Anh Minh, em điều tra xong rồi! Những người này đều làm việc ở một công ty đầu tư Phú Điềncủa bọn Trung, nhưng chúng ta vẫn chưa chắc chắn những người này có phải của đội Hồn hay không, em thấy vẫn nên đợi thêm...”
“Không phải đợi nữa!” Thế Minh nói: “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Đợi chúng ta điều tra rõ ràng thì đội Hồn cũng chuẩn bị xong xuôi rồi. Chuyện này mày và anh Lỗi đi làm đi, thời gian cứ chốt vào 30 Tết, ngày tao đi tham gia buổi gặp mặt kia. Ra tay sạch sẽ vào, đừng để người khác phát hiện ra tụi mày, nếu không, bất kể đối phương có phải đội Hồn hay không thì chúng ta cũng khó mà giải thích với bên trên. Chúng ta không thể quá ỷ lại vào Bộ Chính trị được, nếu áp lực của xã hội lớn quá, ông già kia rất có thể sẽ là người đầu tiên bán đứng chúng ta!”
Trung Vương và Đặng Tâm Lỗi nhìn nhau, gật đầu đồng thanh đáp.
Buổi tối, trong biệt thự ở ngoại thành phía Tây, Thế Minh nói chuyện ngày hôm nay ra với mọi người. Sau khi thảo luận, bọn họ quyết định để Long và Phạm Cường đi cùng, hai người này đều là những người có thân thủ tốt, cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cũng không thiệt mạng được.
Đặng Tâm Lỗi vốn định chọn hơn mười người từ Máu Lạnh ra để bảo vệ Thế Minh, nhưng cậu lại không đồng ý, cười nói: “Lần này đi không phải để đánh nhau, chủ yếu là muốn gặp mấy ông lớn của đất J hiện giờ, đi đông sẽ tỏ ra chúng ta nhát gan!”
Nghe Thế Minh nói vậy, mọi người cũng không có cách nào khác. Đặng Tâm Lỗi vẫn không từ bỏ: “Thế thì Minh, bảo năm người ngũ hành đi cùng cậu, chúng ta cũng không phải sợ hãi gì, chỉ là đến lúc đó đông người quá, sát thủ của đội Hồn trà trộn vào bên trong đánh úp thì sao. Ngũ hành toàn là sát thủ lâu năm, có thể dự phòng những điều này!”
Thế Minh nghĩ ngợi, lúc ở bar Hỏa Hồng, cậu đã thấy được kĩ năng bắn súng và sự nhanh nhẹn của Ngũ hành, đều là cao thủ cả, bèn gật đầu nói: “Vậy được rồi, năm người bọn họ cũng đi cùng, thêm cả anh Long và Cường nữa, chúng ta có tất cả tám người, giờ thì anh Lỗi yên tâm rồi chứ!”
Đặng Tâm Lỗi thấy Thế Minh đồng ý mới thở phào một hơi, mỉm cười gật đầu.
Đặng Tâm Lỗi nói tiếp: “Hôm đó cô chủ cũng sẽ đi.”
“Hả? Linh cũng đi sao?” Thế Minh nghe vậy thì suýt hét lên.
“Yên tâm đi Minh, cô chủ không còn là cô bé học sinh ngây thơ như trong tưởng tượng của cậu nữa đâu. Cô ấy cũng chỉ tỏ ra như thế trước mặt cậu và ông lớn thôi, ông lớn không ở đất J, đương nhiên cô chủ sẽ đại diện cho Đạo Môn rồi.”
“Được thôi.” Thế Minh bất lực nhún vai, có vẻ như là cậu vẫn chưa thể chấp nhận được việc Thùy Linh đã thay đổi.
Sau khi họp xong, Thế Minh trở về phòng của mình, châm một điếu thuốc, nằm xuống giường không khỏi suy nghĩ xa xôi.
30 Tết phải ở bên ngoài không thể về nhà, cậu không khỏi cảm thấy áy náy với bố mẹ. Hai người họ còn tưởng cậu làm thêm ở phố J, thật ra... còn khác với họ nghĩ rất nhiều! Thế Minh cảm thán một tiếng, đời người vô thường, cậu ngày trước có nằm mơ cũng không thể ngờ mình đi đến vị trí ngày hôm nay. Cho dù có một ngày cậu không muốn làm nữa thì thật sự còn có thể quay đầu sao? Đội Hồn sẽ không buông tha cho cậu, Bộ Chính trị cũng vậy, hàng nghìn anh em giao mạng sống cho cậu, tin tưởng cậu, nói bỏ là bỏ được ngay sao?
Người ở giang hồ, thân bất do kỉ! Bây giờ Thế Minh đã thật sự cảm nhận được không có quyền tự quyết định cuộc sống của mình là thế nào, nhưng cho dù không có những nguyên nhân này thì cậu cũng sẽ không từ bỏ. Vì bây giờ cậu đang hưởng thụ, hưởng thụ cuộc sống tràn đầy sự kích thích, hưởng thụ cái cảm giác bất chấp pháp luật và ngông cuồng coi thường mọi thứ trên đời này. Tuy nhiên, có những lúc, cái giá của sự hưởng thụ lại chính là mạng sống của bản thân.
Thế Minh dập điếu thuốc đi, gọi điện thoại về cho nhà, nói với bố mẹ Tết cậu không về, nói dối là cậu và bạn mở một quán cơm nhỏ, bạn bỏ tiền còn cậu bỏ sức, đến lúc đó tiền kiếm được sẽ chia đôi...
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 63 |