Cuộc họp ngày 30 Tết
Ngày 30 Tết, thành phố J se lạnh hơn hẳn, vạn vật dường như đều đã đóng băng, không có chút sự sống nào, cây cối khô cằn, chỉ còn lại vài cành khô xác xơ trơ trọi giữa thân cây, người qua đường cũng ít hơn thường ngày rất nhiều. Sự bẩn thỉu của toàn thành phố đã được che đậy trong mùa đông băng giá này, giống như những tội ác trong thành phố được che lấp dưới bề mặt phồn hoa nhộn nhịp...
Đám người Thế Minh đi hai chiếc xe về ngoại thành phía Đông đến nơi Khuê Mù hẹn giới xã hội đen phố J tụ tập.
Theo địa chỉ trên thiệp mời, chiếc xe dừng lại trước cổng một trạm tái chế phế liệu. Thế Minh ngồi trong xe nhíu mày nhìn xung quanh, hỏi: “Đúng là nơi này chứ?”
Cậu nhìn bốn phía, hoang vu hẻo lánh, đâu đâu cũng là ruộng đồng, người sống ở đây còn ít chứ đừng nói là người qua lại.
Long ở bên cạnh cầm thiệp mời lên nhìn lại, gật đầu nói: “Đúng là nơi này đấy. Minh, chú nhìn biển trạm tái chế có viết Thủy Hòa kìa, giống hệt trên thiệp, chắc là không sai được đâu!”
Thế Minh “hừ” một tiếng: “Khuê Mù này biết kiếm chỗ thật đấy, chọn một trạm tái chế bảo chúng ta tới!”
Phạm Cường cảnh giác nói: “Anh Minh, nơi này hẻo lánh quá, nếu xảy ra chuyện gì e là không dễ đối phó đâu!”
Thế Minh cười khẩy: “E là nó không dám đâu! Vụ chúng nóvới bang Hổ Trắng ầm ĩ như vậy, lần này rất có thể là muốn lôi kéo các bang phái lại để cùng đối phó với bang Hổ Trắng.”
Phạm Cường hỏi: “Anh Minh, nếu nó ra yêu cầu như thế thì chúng ta có đồng ý không?”
Thế Minh trầm tư, nói: “Có đồng ý hay không thì cũng không có gì bất lợi cho chúng ta cả, tóm lại cứ để đến lúc đó xem tình hình rồi quyết định!”
Mấy người trên xe đang nói chuyện, đằng sau có tiếng còi xe vang lên. Ở nơi ngoại thành hoang vu như thế này, âm thanh bấm còi cũng trở nên vô cùng nhức tai.
“Mẹ nó, để tao xem xem là ai?” Phạm Cường chửi bới rồi mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài, hét lớn: “Bấm còi con m* mày à! Vội đi đầu thai à?!”
Tiếng còi phía sau dừng lại, sau đó có hàng loạt âm thanh vang lên: “M* thằng oắt ranh, bà nội mày chứ, chúng mày có đi hay không? Đm chiếm hố xí mà đéo ỉa đi à!”
“Tránh đường ra xem nào, đằng sau còn bao nhiêu người đang đợi đấy! Đằng trước có chuyện gì thế hả?!”
Phạm Cường còn muốn nói gì đó nữa nhưng lại bị Thế Minhkéo về, nói với tài xế đang lái xe: “Đi, lái xe vào trong!”
Sau đó nói với Phạm Cường: “Đừng có gây chuyện, chúng ta cố gắng khiêm tốn hết mức có thể! Chắc hẳn nhiều bang phái đã biết chúng ta được chính phủ chống lưng rồi, đừng tỏ ra ngông quá, nếu không rất dễ khiến đám đông phẫn nộ! Bây giờ còn chưa phải lúc!”
Hai chiếc xe của nhóm người Thế Minh chậm rãi lái vào trạm tái chế, ở bên ngoài thì không nhìn ra cái gì nhưng vào bên trong rồi mới phát hiện ra đây là cổng trời. Trạm tái chế này rất lớn, bốn phía đều là những bức tường cao ngất ngưởng, dưới những bức tường còn có mấy thứ lặt vặt. Ở giữa có một tòa nhà hai tầng màu đỏ, tường bong tróc nhiều chỗ, nhìn có vẻ hơi đổ nát, không cân xứng với mấy chục chiếc ô tô nhãn hiệu nổi tiếng đậu trước tòa nhà.
Bọn họ tìm chỗ đậu xe xong xuôi rồi đi xuống xe, ngay sau đó có mấy người bước ra từ bên trong tòa nhà, trong đó có một tên to cao gật đầu nói: “Xin đưa thiệp mời cho tôi kiểm tra!”
Long quan sát một lúc rồi đưa thiệp mời qua cho hắn ta. Hắn ta nhận lấy, kiểm tra kĩ lưỡng một lượt, sau đó giữ lại thiệp mời, khách sáo nói với bọn họ: “Hóa ra là anh Minh, thật thất lễ vì không thể đón tiếp từ xa, mong anh hãy lượng thứ, mời vào bên trong!”
Bọn họ được hắn ta đưa vào bên trong tòa nhà, lúc vào cửa, hắn chặn bọn họ lại, cười nói: “Anh Minh, thật ngại quá! Để đảm bảo tính an toàn cho cuộc gặp mặt này xin hãy lấy hết vũ khí ra!”
Phạm Cường bất mãn nói: “Toàn trong giới với nhau cả, nào có chuyện vũ khí rời thân, xin lỗi, chúng tôi không giao!”
Sắc mặt tên kia thay đổi nhưng đã lập tức khôi phục lại như cũ, hắn cười nói: “Mong mấy anh em hiểu cho, chúng tôi làm vậy cũng xuất phát từ ý tốt. Bên trong có bao nhiêu đại ca như vậy, nếu ai cũng đều mang súng, lúc đó có va chạm gì khó tránh xảy ra nguy hiểm, nếu mấy anh em mà tin vào danh dựcủa anh Khuê chúng tôi thì hãy giao vũ khí ra, anh Khuê sẽ đảm bảo sự an toàn cho mọi người, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hơn nữa, khi mọi người rời đi, chúng tôi cũng sẽ trả lại nguyên trạng cho mọi người!”
“Vậy cũng không được!” Phạm Cường lắc đầu nói: “Bất kể anh có nói thế nào, tôi cũng sẽ không...”
Thế Minh kéo Phạm Cường, cười nói: “Chúng tôi tin tưởng danh dự của anh Khuê!”
Nói xong, cậu lấy một khẩu súng trong người ra ném cho hắn, Long và Phạm Cường thấy vậy cũng không nói gì nữa, lần lượt lấy vũ khí ra đưa cho hắn ta. Hắn ta vẫn không yên tâm, lại đích thân lục soát bọn họ một lượt nữa. Lúc kiểm tra đến Thế Minh, thấy ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của cậu, hắn không dám quá đáng, chỉ kiểm tra sơ qua một lượt rồi thả đi.
Lúc bọn họ đi rồi, hắn ta mới vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi, thầm nói: Khí chất tên này mạnh quá, ánh mắt đáng sợ như giết người không dao, tuy không có sự mạnh mẽ đanh thépnhư những đại ca khác nhưng lại có vẻ mưu mô nhu hòa giấu bên trong, khiến người ta cảm thấy phải e dè.
Nhóm người Thế Minh đi vào trong đại sảnh ở tầng một, bên trong có một chiếc bàn dài lớn, đã có kha khá ngồi ở hai bên bàn. Chính giữa là một người đàn ông vạm vỡ với một bên mắt màu đen, một bên hơi xanh lục. Chắc hẳn đây là Khuê Mù rồi! Thế Minh thầm nghĩ trong lòng, từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra được có một bên là bị mù. Cậu chậm rãi bước lên phía trước, cười nói:
“Chắc hẳn vị này là anh Khuê nhỉ! Nghe danh đã lâu, mãi không có duyên gặp mặt, hôm nay quả thực là phúc khí của anh em đây!”
Lúc Thế Minh quan sát Khuê Mù, hắn cũng đang quan sát cậu và cũng thấy chấn động bởi khí thế mạnh mẽ của Thế Minh, còn trẻ như vậy mà đã cho người ta được cảm giác như thế, trên đời này không có mấy người. Tuy hắn chưa từng gặp Thế Minh, nhưng cũng đoán ra được tám chín phần, hắn đứng dậy cười nói:
“Không nói cũng biết, cậu hẳn là Lê Thế Minh nhỉ, cảm ơn người anh em. Quả là tuổi trẻ tài cao, danh tiếng của cậu mới khiến tôi ngưỡng mộ đã lâu! Haha!”
Hai người bắt tay nhau, Khuê Mỳ khách khí chào hỏi bảo Thế Minh ngồi xuống, đám người Long đứng phía sau cậu. Kim đứng bên cạnh Long, khóe mắt khẽ liếc về phía trước, tay khều khều đùi Long. Long ngơ ra, quay lại thắc mắc nhìn gã, Kim nhân cơ hội này cúi đầu xuống ho một tiếng, lấy tay chắn miệng khẽ nói: “Khuê Mù có chủ ý giết người!”
Long ngỡ ngàng, nhưng sắc mặt không có gì khác lạ. Anh ta nghĩ ngợi, biết Kim sẽ không đùa mấy chuyện này, chắc chắn là đã phát hiện ra gì đó. Nhưng bây giờ cũng không thể kéo Thế Minh ra ngoài luôn được. Nếu đối phương thật sự có ý muốn giết người, làm vậy sẽ chỉ khiến bọn họ ra tay sớm hơn thôi. Bây giờ phải làm sao mới đúng? Chỉ mới chốc lát mà đầu Long đã đổ đầy mồ hôi.
Lúc này Thủy ngồi xuống, giống như là đang thắt dây giày, lặng lẽ lấy ra năm sáu cây kim dài khoảng hai mươi phân dưới đáy giày ra, giấu vào trong tay áo. Sau khi đứng dậy, cô Thủy để trong lòng bàn tay, đưa cho người bên cạnh. Năm người đã ở bên nhau rất lâu, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được ý của đối phương. Ban nãy Thủy đã thấy được sự cảnh báo trong ánh mắt của Kim nên mới lén lấy ám khí dưới đáy giày ra, sau đó lặng lẽ đưa cho những người khác.
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 71 |