Số tàn ngày tận
Qua một đêm, Thế Minh hội đã xuất quân dẹp loạn trên mọi mặt trận, bài trừ bọn quân mưu phản, Thế Minh dựa vào thực lực quân lớn mạnh phá tan ba bang phái trong tổng số năm bang phái, Trung Vương còn bí mật đánh tin tin cho năm bang phái mưu phản hỗ trợ. Trong khoảng thời gian này còn đánh nhau một phen với Đội hồn. Trong lúc hai bên giao chiến, không biết vì lý do gì đội Thu Hồn bỗng rút quân, Thế Minh hội lấy làm lạ, nhưng cũng không đuổi đánh.
Bên ngoài mọi người đánh đấm túi bụi, giao chiến tang thương, Thế Minh nằm trong bệnh viện cũng liên tục nhận tin.
Điện thoại của cậu cũng reo lên không ngừng nghỉ, một mình Thuỳ Linh gọi đã đủ, đằng này còn thêm Tuệ Phương một lúc lại một cuộc gọi thúc giục, Thế Minh thấy mình sắp cạn kiệt sức lực.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu chỉ biết dùng cách cũ, hai mắt nhắm lại giả bộ hôn mê. Thế Minh rất ít khi dùng chiêu này, nhưng lần nào thử cũng có hiệu quả. Quả nhiên, tin này doạ Thuỳ Linh một phen sợ mất mật, vội vàng chạy đến bệnh viện. Trong lúc đợi bác sĩ kiểm tra , Thế Minh nháy mắt với bác sĩ. Bác sĩ hiểu ý cậu, giả bộ kiểm tra sơ bộ rồi nói với Thuỳ Linh:
“Người bệnh cần được nghỉ ngơi, cậu ấy chưa hồi phục hẳn, lại không được nghỉ ngơi đủ, vết thương còn nghiêm trọng hơn, giai đoạn này không nên làm phiền đến cậu ấy. Cô ra ngoài trước đi.”
Thuỳ Linh cứ thế bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng, trong lòng không vui cũng chất đầy những câu hỏi, lo lắng:
“Bác sĩ vết thương của anh ấy lại nghiêm trọng hơn ạ? Vậy bao giờ cháu mới được vào thăm cậu ấy được ạ?”
Bác sĩ sờ cằm nghĩ, lắc đầu nói: “Cái này khó nói! Nhưng nhìn bệnh tình của cậu ấy ít cũng phải cần 3 ngày.”
“Vâng!” Thuỳ Linh thất vọng gật đầu, liền vội hỏi: “Anh ấy không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng chứ ạ?!”
“Không có gì nguy hiểm cả, cô yên tâm!” Bác sĩ lắc đầu khẳng định:
“Thế này nhé, tôi giải thích qua cho cô hiểu bệnh tình của cậu ấy…”
Vừa nói, bác sĩ vừa kéo Thuỳ Linh đang đứng trong phòng bệnh ra ngoài cửa.
Đợi sau khi Thuỳ Linh ra khỏi phòng, căn phòng cuối cùng cũng được trả lại không gian bình yên, Thế Minh thở phào một hơi, cậu còn chưa yên bình được hai phút, Kim đã chạy vội vào phòng hớt hải:
“Anh Minh, không xong rồi, hai chị em Tuệ Mỹ Tuệ Phương đến cổng bệnh viện rồi.”
“Ừ! Hả? Cái gì, tao chết mất thôi!”
Thế Minh vò đầu bứt óc, Kim đứng cạnh cười hề hề, đa tình cũng khá đau đầu mà! May mà hai chị em Tuệ Mỹ Tuệ Phương không ở lại lâu, chỉ ở vài hôm rồi lại quay về DL tiếp tục sự nghiệp học hành. Thuỳ Linh thấy sức khoẻ của Thế Minh dần hồi phục cô cũng về Bắc Đạo Môn.
Nghiêm Khắc mất tích, hắn đang yên đang lành ở bệnh viện bỗng nhiên mất tích một cách kỳ lạ, không ai biết rốt cuộc hắn đi đâu về đâu. Cảnh sát cũng đi tìm khắp nơi, lãnh đạo, bố mẹ của hắn cũng đi tìm lục tung cả bệnh viện và tất cả ngóc ngách cũng không tìm ra được kết quả gì.
Có một số người ghét Thế Minh, thậm chí còn có những mâu thuẫn trái chiều về việc Nghiêm Khắc mất tích. Có người nói ra những lời cay độc nghi ngờ Thế Minh là người làm, nhưng không chứng cứ gì, chẳng dám mang tiếng là ngậm máu phun người nên chỉ đành rò rỉ tin tức.
Nhưng lại có ý kiến phản bác, hôm ấy đúng với những gì Nghiêm Khắc nói, do Nghiêm Khắc kịp thời đến hiện trường mới kịp cứu Thế Minh không chết, Thế Minh sao có thể bắt cóc hắn?! Thế chẳng khác nào lấy oán báo ơn hay sao?
Một tháng sau, phía Bắc thành phố J, ở một nơi hoang vu không một bóng người có dựng một chiếc xe ô tô. Trời về đêm muộn, ít mây, trong vắt, ánh sao đêm lấp lánh, vầng trăng khuyết treo sau đỉnh ngọn đồi khuất xa.
“Mai trời đẹp đây!” Thế Minh khoác chiếc áo khoác dựa vào bên chiếc xe, Đông Thắng đỡ một bên vai, cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lẩm bẩm một mình.
Một làn gió đêm muộn thổi qua, mặc dù đã vào hạ, nhưng vẫn còn hơi se se lạnh của đêm cuối xuân. Thế Minh ho một tiếng, tự ôm áo khoác che cho kín người.
Đông Thắng đứng bên biết cậu lạnh, nhỏ giọng nói: “Anh Minh, vết thương vẫn chưa lành, hay anh cứ về nghỉ trước đi.”
Thế Minh lắc đầu, đi về phía vài người đang tụ tập ở vùng đất trống xa xa.
Trong đó có một người toàn thân đầy vết thương, mũi rớm máu, hai mắt bầm dập, quần áo trên người dính đầy máu me và bụi bặm, cả người kiệt sức quỳ dưới đất. Xung quanh đứng xếp hàng đều là những người con trai cao to lực lưỡng, mày rậm mắt sâu, bộ dạng hung dữ, nhìn vào người đang bị thương, mắt lóe lên tia lửa. Những người ở đây đều là lực lượng cán bộ nòng cốt của Thế Minh hội.
Người đang quỳ dưới đất không ai khác chính là người mất tích đã lâu bị Long và đàn em bắt cóc - Nghiêm Khắc. Nhìn những vết thương to nhỏ trên người Nghiêm Khắc cũng đủ biết Long ra tay vô cùng quan tâm hắn ta.
Thế Minh thong thả bước đến trước mặt Nghiêm Khắc, cúi đầu nhìn hắn rồi dằn giọng nói từng chữ: “Cảm ơn tám viên đạn của mày.”
Nghiêm Khắc nghe tiếng nói, hắn ngẩng đầu nhìn Thế minh, cả thân hắn lạnh toát. Mặc dù hắn chưa hoàn toàn hiểu con người Thế Minh, nhưng về chiêu ra tay thì hắn cũng đoán lờ mờ, tự lẩm bẩm: Số tàn ngày tận!
Nghiêm Khắc nhắm mắt, giọng nói vẫn không cam tâm:
“Tao là cảnh sát, nếu mày mà giết tao, mày cũng không thoát được đâu”
“Haha!” Thế Minh cười một phong thái lịch lãm, nói: “Ai mà biết? Ai biết được là do tao làm? Mà dù cho có người biết, ai dám nói ra? Mày đừng quên tao là Lê Thế Minh! Mày trong mắt tao chỉ là con muỗi, là một chú muỗi gan bé.”
Nghiêm Khắc cúi đầu cười, giờ hắn đã biết trên đời này thứ gì đã đáng sợ nhất rồi, đó chính là hối hận! Hắn quả thực vẫn muốn giành lấy cơ hội để sống, mắt đảo qua đảo lại, cố giữ lại tinh thần van lài:
“Anh Minh, trước kia là do em không đúng, anh cho em một cơ hội, sau này anh nói gì em cũng nghe. Em là cảnh sát, có em em sẽ làm tay sai báo tin cho anh, anh muốn làm gì cũng vô lo vô nghĩ hơn.”
“Ừ!” Thế Minh gật đầu, cười nói: “Nói cũng có lý.”
Thế Minh lại lên tiếng nói: “Cũng có lý” đã khiến Nghiêm khắc cảm thấy có hàng trăm hy vọng, liền đó lắp bắp:
“Bố em là lãnh đạo của tỉnh, quen biết nhiều quan chức, chỉ có hợp tác của chúng ta, anh Minh muốn gì được nấy! Em nguyện làm trâu làm chó cho anh! Xin anh cho em một cơ hội sống!"
“Ừ!” Thế Minh gật đầu, cười mỉm: “Có lý.”
Trước mắt Nghiêm Khắc lại xuất hiện ánh sáng, có tia sáng hy vọng:
“Anh Minh… anh Minh tha cho… cho em rồi ạ.”
Thế Minh thở dài nói: “Tao cũng không muốn giết người…”
Nghiêm Khắc vội vàng nói: “Dạ… dạ… em biết anh Minh là người nhân từ.”
Thế Minh lắc đầu, nói: “Nếu mày nói những lời ấy sớm hơn, thì chúng ta còn có cơ hội hợp tác, nhưng giờ muộn rồi.”
Nghiêm Khắc vội vàng nài nỉ: “Không… không muộn đâu… Em giờ đều là nói lời thật lòng, anh Minh, anh đừng giết em, em…”
Mạng sống là thứ quan trọng nhất của bất kì một ai, đặc biệt là đối với hạng người như Nghiêm Khắc, cái chết đối với hắn quả thực rất đáng sợ, cảm thấy cái chết quá xa vời với hắn, nhưng hắn giờ cảm thấy cái chết chỉ cách trong gang tấc, hắn đã tuyệt vọng.
Long rất ghét loại người như này, chưa đợi Nghiêm Khắc nói hết câu, tiến lên một bước, đạp một chân lên mặt hắn, đạp vào mồm để hắn nuốt lại những lời kia vào bụng.
Long nhìn Nghiêm Khắc nằm dúi dụi “hự hự”, Long nói với Thế Minh:
“Minh, không cần nhiều lời với bọn này, để anh bắn một súng cho nó đi trầu trời.”
Thế Minh gật đầu nói: “Anh Long, tùy anh xử!”
Nói xong, cậu đánh mắt nhìn Nghiêm Khắc rồi bước lên xe.
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 48 |