Giết Nghiêm Khắc
Nghiêm Khắc biết nếu Thế Minh đi rồi chỉ còn mấy người này ở lại, sẽ không tha cho hắn có cơ hội sống. Hắn không quan tâm vết thương trên người, lập tức chạy đến túm chặt chân Thế Minh, mồm kêu gào:
“Anh Minh, đừng giết em, đừng giết em…”
Mấy người này sớm đã uất hận hắn thấu xương, không ai còn đồng cảm với hắn. Đặc biệt là Đông Thắng, một chân giẫm vào đầu Nghiêm Khắc, đống thịt trên cậu cậu lắc qua lắc lại núng nính, miệng hằm hè:
“Nếu biết có ngày hôm nay sao lúc đấy mày không nói những lời này đi. Tội của mày không thể tha thứ.”
Đông Thắng ghì mạnh lực ở chân khiến khuôn mặt của Nghiêm Khắc chôn vùi trong đống bùn đất. Thế Minh thấy Nghiêm Khắc giãy giụa trong đống bùn lầy tìm cách giải thoát, cậu có chút không nỡ.
Lần này Thế Minh từ cõi chết trở về, có thể nói đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận cái chết trong gang tấc, cậu cũng biết sự đáng sợ của cái chết. Thế Minh thở dài nói:
“Xử nó một phát đi.”
Nói xong, cậu cùng với Đông Thắng và Đặng Tâm Lỗi lên xe đi về phía thành phố.
Lần này Thế Minh đi thẳng, Nghiêm Khắc đi đám người vây xung quanh, đặc biệt là con mặt dữ dằn bặm trợn của Long, hắn tuyệt vọng.
Phạm Cường cười “hihi” một tiếng, lôi khẩu súng bước về phía Nghiêm Khắc. Đứng phía sau hắn, túm lấy cổ, cánh tay dùng chút lực nhấc hắn lên, bắt hắn quỳ xuống đất. Phạm Cường giơ súng dí vào não sau của hắn nói với Long:
“Anh Long, em hạ nó, loại này nhìn ngứa con mắt.”
Long gật đầu, lầm bầm: “Mẹ nó, sao tao cứ thấy quá dễ dàng cho nó.”
Phạm Cường đồng tình đáp: “Vâng, đúng thế anh ạ.”
Nhìn thấy hai nhân vật anh cả trong Thế Minh hội vẫn chưa cam tâm, Trần Bách Thành đứng đằng sau nói với Long:
“Hay là chúng ta… hehe”
Trần Bách Thành ở trong đội Long cũng được coi là người có tiếng nói, đặc biệt là sau trận đánh Quân mìn. Long nhận ra Trần Bách Thành dũng cảm, tư duy hơn người, cũng là một nhân tài trong số các anh em, nên rất trọng dụng cậu ta. Hơn nữa Trần Bách Thành còn có tâm địa độc ác, làm việc quyết đoán đúng ý Long. Mặc dù mới gia nhập Thế Minh hội không lâu nhưng rất nhanh Trần Bách Thành đã là một quân tướng được trọng dụng.
Sau khi Trần Bách Thành gia nhập Thế Minh hội, cậu ta càng hiểu rõ bang phái rất mạnh, nhân tài quá đông, quả nhiên không hổ danh Thế Minh hội, tiêu diệt bang Hổ trắng, thống nhất phố J không phải chuyện ngẫu nhiên. Trần Bách Thành có khát vọng muốn làm vua một phương trời, cũng muốn phát triển có tiền đồ rộng hơn. Vậy thì ắt phải tìm được ngọn núi cao để dựa. Thế Minh đương nhiên là sự lựa chọn đầu tiên mà Trần Bách Thành để mắt xanh đến, nhưng xung quanh Thế Minh ai mà chẳng là nhân vật lừng lẫy một phương, vả lại Thế Minh thông minh hơn người, dám dùng mưu trí đấu lại cậu, Trần Bách Thành chưa nắm được phần chắc. Nên cậu ta chỉ dám để mắt đến nhân vật đàn em thân thích của Thế Minh, dựa vào Long - chủ đảng Long có thế lực mạnh nhất.
Long quả thực trọng dụng Trần Bách Thành, cậu đã đưa quyền lực cho Trần Bách Thành. Nhưng Long nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến cái tên Trần Bách Thành này đã ảnh hưởng quan trọng đến cuộc đời của cậu, cũng là đầu mối nguyên do của vụ bạo loạn Thế Minh hội.
Long nghe Trần Bách Thành nói vậy, hỏi một câu:
“Thành, mày có ý gì hay không?”
Trần Bách Thành cười nói: “Không biết anh Long đã nghe qua thổ hình chưa?”
“Hả?” Long và Phạm Cường ngơ ngác, đồng thanh hỏi: “Thổ hình là cái gì?”
Trần Bách Thành cười ranh mãnh: “Anh Long đừng vội, giao thằng Khắc cho em, đảm bảo vừa ý hai anh.”
Nói dứt lời, Trần Bách Thành nói với thuộc hạ:
“Chúng mày đào cho tao một cái hố sâu bằng thân người cho tao, tao phải phục vụ tận tình thằng cảnh sát này!”
Mấy thằng đàn em nghe xong, rút từ eo ra một con dao đào liên tục xuống đất.
Cũng may là mấy hôm trước trời mưa, đất vòn hơi ươn ướt dễ đào, đàn em của Trần Bách Thành chẳng bao lâu đã đào một cái hố to bằng hình một người.
Trần Bách Thành thấy đào được kha khá, ra lệnh kéo Nghiêm Khắc lại. Nghiêm Khắc sau khi bị kéo đến gần cái hố mới tỉnh táo trở lại, biết mình không còn đường sống, muốn được chết một phát cho thanh thản, hắn liền to tiếng nói:
“Chúng mày muốn làm gì? Muốn giết tao thì bắn một phát đạn cho tao chết, chúng mày còn định làm gì?”
Trần Bách Thành cười nói: “Mày sẽ biết sớm thôi!”
Hắn quay đầu nói với thuộc hạ: “Vứt nó xuống hố! À phải để nó đứng, không được để nó nằm.”
Các thằng đồ đệ nghe xong hiểu luôn ý, kéo Nghiêm Khắc vào trong hố, rồi bắt đầu xới đất đắp lên. Một lúc sau, Nghiêm Khắc chỉ còn trơ trọi cái đầu nhô lên trên mặt đất, cả người đang cứng trong đống đất. Nghiêm Khắc chỉ thấy đầu óc mông lung, nhìn bằng mắt đầu hắn hình như phình to hơn. Có lẽ là vì cả người Nghiêm Khắc bị vùi trong đất, xung quanh bùn đất đè ép lên người nên máu trong người không lưu thông, máu dồn chạy thẳng lên não, đầu hắn phình to hơn là do máu nhiều!
Chỉ qua nửa giờ, mặt Nghiêm Khắc bị đè nén đến đỏ bừng, máu dồn não đến đỉnh điểm, cơ thần kinh như phát nổ. Hắn dùng chút sức lực yếu ớt nói:
“Mẹ mày, mày muốn làm gì?”
“Phì!” Trần Bách Thành cười nham hiểm: “Mày sẽ sớm biết thôi!”
Trần Bách Thành lấy ra một con dao rồi quay đầu nói với Long:
“Anh Long, anh Cường, xem em đây.”
Nói xong, Trần Bách Thành chậm rãi tiến đến trước mặt Nghiêm Khắc, mặt cười gian tà, đưa dao lướt qua mặt hắn.
Long và Phạm Cường đứng một bên nhìn vẫn chưa đoán ra Trần Bách Thành muốn giở trò gì.
Đầu Nghiêm Khắc rã ròng mồ hôi, hắn thấp thỏm không yên, mãi vẫn chưa đoán ra được ý đồ của Trần Bách Thành. Nhưng hắn biết rõ, người đàn ông hai mắt phát ra tia lạnh cười cười kia chắc chắn sẽ làm hắn sống không bằng chết.
Mắt Nghiêm Khắc nhìn qua con dao, dường như trôi qua cả thế kỉ hắn cuối cùng cũng cảm nhận được đầu lưỡi con dao tiến gần đến trán.
Trần Bách Thành không cười, mặt giật giật, hạ giọng trầm xuống nói:
“Này, mày đừng trách tao!”
Trần Bách Thành nhìn chuẩn được huyết mạch xanh đang căng lên trên vầng trán, hạ một nhát dao, con dao trong tay lại thêm một lực, đầu dao sắc nhọn chọc sâu nữa…
“A!” Liền đó là âm thanh vang lên, mọi người đứng ngơ ra, Long và Phạm Cường cũng đứng sững sờ. Hai người họ không phải người nhát gan, ít cũng phải giết cả chục mạng người trong tay, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ gặp cảnh tượng nào khiến họ ngây ngốc như vậy.
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 53 |