Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luôn khiêm tốn

Phiên bản Dịch · 1443 chữ

Tấm thảm hình tròn ở giữa tầng 1 như trung tâm của mặt sàn sảnh lớn, màu sắc đa dạng và hài hòa, tạo thành đồ đằng của mặt trời, tỏa sáng dưới ánh sáng tự nhiên.

“Range, thật ra cậu là một người hiền lành và tốt bụng.”

Karen lau nước mắt trên khóe mắt, khẽ mỉm cười và cảm động nói.

Ngay sau đó cô lại nhìn Ainol, vỗ ngực rồi cúi người hành lễ với anh ta.

“Hoàng tử Ainol, tôi tôn trọng mọi lựa chọn của anh, tôi cũng quý anh như một người bạn, hy vọng anh có thể quên đi những gì tôi vừa nói, tôi không muốn anh nhớ bộ dạng xấu hổ kia của tôi.”

“Không sao đâu Karen, thật sự xin lỗi cô.”

Ainol vội vàng đáp lại.

“Như thế này đi hoàng tử, tính là anh cho tôi leo cây một lần.”

Đôi mắt Karen hơi ửng hồng, thoải mái cưới nói.

“Đương nhiên rồi.”

Ainol hiểu rõ, sau này bù đắp cho cô là được.

Range đứng bên cạnh vui vẻ nhìn hai người lại hòa thuận với nhau.

Mặc dù Karen tác động đến Ainol nhưng lần này Range không có hành động gì nữa.

Xem như là bài tập về nhà của Sophia, người đàn ông của cô ấy thì để cô ấy tự chinh phục.

Range là thầy giáo chứ không phải huấn luyện viên.

“… Chắc viện trưởng Loren sắp đến rồi.”

Ainol nhìn đồng hồ lớn của thư viện một cái.

“Hôm nay tôi đi trước, nếu không đến lúc gặp viện trưởng Loren sẽ rất ngại.”

Ainol cười ngượng ngùng.

Nếu đợi viện trưởng Loren đến mới đi thì phải giải thích chuyện tranh cãi vừa rồi với ông ấy.

Hơn nữa hiện giờ anh ấy muốn đi tìm Sophia, xin lỗi cô ấy.

“Cứ giao cho tôi.”

Range nhìn chăm chú Ainol và nói.

Range quen thân với viện trưởng Loren, chuyện tiếp theo cứ giao cho hắn là được.

Ainol không nhịn được mà ôm lấy Range.

Bạn thân của anh ấy quá đáng tin cậy.

“Lần sau gặp, Range và cả Karen nữa.”

Cứ như vậy, Ainol vui vẻ chào tạm biệt hai người họ.

Trong sảnh lớn trung tâm của thư viện Gutha, thời gian như chậm lại, mỗi tiếng bước chân, mỗi tiếng ho nhẹ đều vang vọng lại trong không gian rộng mở dưới mái vòm này rồi biến mất, chìm trong vô số sách vở lịch sử.

Vách tường cửa sổ cao lớn đó để ánh mặt trời xuyên qua chiếu vào không giữ lại gì, tăng thêm cảm giác sạch sẽ yên tĩnh cho sảnh lớn.

Karen và Range không quen thân, không khí giữa hai người yên tĩnh hồi lâu sau khi Ainol đi.

Hôm nay là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, cái gì nên nói đã nói rồi, người duy nhất quen biết cả hai đã đi khỏi nên cũng mất chủ đề nói chuyện.

Karen im lặng, cô cảm thấy anh chàng tóc đen mắt xanh này cũng khá thú vị.

Ít nhất hắn rất mạnh, có thể so sánh với sự tồn tại của Thánh Tử, Thánh Nữ của Giáo hội Phục sinh, cũng là học trò ưu tú nhất của Loren.

Giữ vị trí chiến đấu biết cách sử dụng ma pháp của Viện Hiền giả, chắc chắn cô có rất nhiều đề tài chung với hắn.

Nói không chừng hắn còn cần mình, dù sao người chiến đấu mạnh mẽ với người chế tạo thẻ bài mạnh cũng hỗ trợ lẫn nhau.

Vì vậy.

Vào lúc Range đang ung dung thưởng bức tranh trong thư viện Gutha.

“Đúng là không thể coi thường bạn Range, hóa ra cậu muốn ở cùng với tôi vậy sao?”

Karen đứng lại gần Range một chút, khẽ nói.

Range hơi ngạc nhiên nhìn cô, mà dường như Karen rất hài lòng với phản ứng tự nhiên của Range, lại tinh ranh nhẹ giọng nói thêm một câu.

“Nhưng đáp án của tôi là… có thể được.”

Trên tầng 6 của thư viện, vốn dĩ Sophia thấy Ainol rời đi thì hoan hô nhảy cẫng lên nhưng nghe thấy Karen nói với Range thì lại sửng sốt.

Đồ trà xanh này lại bắt đầu rồi!

Không biết Range có trúng kế không?

Bởi vì vấn đề này đối với Range mà nói thì chắc chắn không thể, hắn sẽ không nói những lời bất lịch sự.

Nếu đổi lại thành Freyr thì đương nhiên có thể nói thẳng một câu: “Người phụ nữ này, cút ngay cho tôi.”

Nhưng Range luôn nho nhã lịch thiệp, chân thành mà lại dịu dàng.

Chắc chắn Karen đoán được tính cách của Range nên mới gian xảo lựa chọn thử nói những lời mập mờ như vậy.

Range càng phủ nhận thì càng giống có ý với cô!

Trực tiếp thừa nhận thì càng toi!

“Hype…”

Sophia lo lắng nhìn Hyperion, hiện giờ Karen đã để mắt đến Range của cậu rồi.

Cục cưng Hype à, hay là cậu đi xử cô ta đi!

nhưng mà.

“Đây là đưa thịt vào miệng sói à.”

Hyperion chỉ lắc đầu, giọng nói chế nhạo Karen ngu xuẩn.

Sophia: “?”

Dưới tầng.

Range nghe Karen nói xong.

Ngay sau đó lấy lại tinh thần từ trong sự sững sờ.

“Vậy thì tốt quá, tôi vẫn luôn nghe nói Karen đã đạt đến nhà chế tạo thẻ bài cấp vàng từ năm hai rồi, khiến tôi không theo kịp, nếu may mắn được nghe cậu chỉ dẫn mấy câu thì đó là phúc ba đời của tôi.”

Range ôn hòa nở nụ cười.

“Haha, vậy lát nữa quan sát trên dọc đường cứ đi theo tôi, tôi có thể dạy một ít cho cậu.”

Karen suy nghĩ, quả nhiên anh chàng này là một thanh niên có tâm tư đơn thuần, nắm đúng tính cách của hắn thì sẽ dễ dàng thu phục được.

Nhưng lần này.

Trên lan can tầng 6, Sophia đang theo dõi tình hình bên dưới tầng cũng hiểu lúc này Range muốn làm gì!

Đúng là hắn có năm mươi phần trăm là khiêm tốn.

Nhưng cũng có năm mươi phần trăm có ý đồ xấu.

Cho dù là khả năng nào, Karen đều sắp gặp xui xẻo rồi!

Cùng lúc đó, tại cửa thư viện Gutha của Viện Hiền giả.

Một người đàn ông trẻ tuổi với ánh mắt mệt mỏi, hình chữ thập dễ thấy trên đường viền cổ áo vest sang trọng đi qua cánh cửa thư viện.

Đi qua hành lang, dọc theo quầy, bên cạnh là một dãy ghế lưng cao được chạm khắc, tương phản với chiếc bàn bằng đồng bên cạnh, trên bàn có một ngọn đèn pha lê, một số cuốn sách mở ra, với một vài trang đánh dấu bằng lá bạch quả màu cam ở cạnh các trang sách.

“May mà lúc ấy Range không đồng ý với đề nghị quan sát cùng Karen với tôi, mặc dù sau này tôi phải để Range có thời gian quan sát một mình nhưng vẫn tốt hơn là để hắn tiếp xúc với học sinh của Vương quốc Alloran.”

Loren nhìn chăm chú vào khung cảnh trong thư viện, nghĩ thầm, đã có ba học sinh không trở về được.

Một người nằm viện, một người ngồi tù, một người chuyển trường.

Hơn nữa học sinh chuyển trường kia cũng có chút vấn đề, từ khi anh trai Phoenix của cô ấy giao phó cho ông ấy, thì cô ấy hình như đã quá ỷ lại vào ông ấy.

Loren chỉ cảm thấy gần đây có quá nhiều chuyện khiến da đầu ông ấy tê dại.

Thôi không nghĩ nữa.

Loren lắc đầu.

Bây giờ phải ổn định Juliana, khuyên bảo mãi cô ấy mới không tự đến Icerita.

Sau này không thể mất đi một học sinh nào nữa.

Bên cạnh ông ấy, những dãy sách bằng gỗ sồi lâu năm chạm đến trần nhà, những cuốn sách nạm viền vàng được sắp xếp ngay ngắn, trải qua bao năm tháng, chữ viết tay ở gáy sách đã mờ từ lâu, hương vị cũ kỹ kia càng nồng đậm hơn.

Mà thân hình Loren cũng như ẩn hiện giữa những giá sách đó.

Khi ánh sáng trước mặt rực rỡ hơn, đi qua khu sách này sẽ là sảnh lớn trung tâm.

Giây tiếp theo.

Khi Loren đi vào sảnh lớn, nhìn thấy người đứng bên cạnh Karen thì tim ông ấy như ngừng đập.

Bạn đang đọc Không được phép tước đoạt quyền làm người của tôi của Tịch Tịch Đáng Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cuuvibachho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.