Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cục cưng Hype, một chuyên gia giải mã

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

Dưới mái vòm mấy chục mét, ba người trẻ tuổi trò chuyện với nhau, âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng, ánh đèn trong sảnh lớn như ánh hoàng hôn êm dịu, thêm một lớp ánh sáng vàng rực rỡ trên người họ.

“Bạn Karen, thật sự rất xin lỗi, tôi vẫn muốn đi cùng Sophia.”

Ainol hạ quyết tâm, chân thành xin lỗi Karen.

Dáng vẻ anh ấy cúi đầu khiến người ta không thể tưởng tượng ra được anh ấy là một hoàng tử.

Karen mở to mắt nhìn anh ta, như thể không tin nổi Ainol lại đổi ý vào đúng lúc này.

Ngay sau đó cô rụt đầu lại, thoải mái cười.

“Quả nhiên… Chắc trong lòng hoàng tử Ainol rất ghét tôi.”

Giọng nói của Karen dần trở nên nghẹn ngào, vô cùng đáng thương nhưng lại cố kìm nén nước mắt mà cười nói.

“Một nữ sinh có thân phận thấp kém như tôi, nếu không phải do may mắn thì vốn không có cơ hội quen biết một nhân vật như hoàng tử.”

“Không, chắc chắn không phải vậy.”

Ainol thấy Karen như vậy thì lập tức hoang mang, tay chân luống cuống không biết phải giải thích thế nào với một Karen chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ.

Cảm giác áy náy bao phủ anh ta.

Chẳng lẽ mình lại ra quyết định sai lầm nữa sao?

Anh ấy không hiểu tại sao gần đây, mỗi khi cần đưa ra quyết định thì chọn như thế nào cũng sai.

Ainol cầu cứu nhìn Range.

Bạn thân ơi cứu tôi!

Nhưng mà.

Lúc này ngay cả sắc mặt Range cũng không còn ung dung nữa mà trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú vào Karen.

Tầng 6 thư viện, Sophia tức giận đấm thẳng lên lan can.

“Lại thế nữa! Hiện giờ tôi đã hiểu cách nói chuyện lấy lui làm tiến của cô ta rồi, nhưng lúc này cô ta lại rút thẳng xuống phía dưới giống như thể người Vương quốc Hutton của chúng ta ỷ thế bắt nạt người ta vậy!”

Sophia nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc trước ở ngoài cửa văn phòng viện trưởng trong tòa nhà chính của Viện Hiền giả cũng gặp Karen vừa đi ra, dỗ dành nịnh nọt Ainol như vậy.

Sophia biết, cho dù Ainol hiểu ra, có thể nhìn ra Karen là cô gái mưu mô thì anh ấy vẫn xem chuyện lớn quan trọng hơn, thiên vị Karen.

Sophia quá lo lắng đến nỗi giận dữ bật khóc và chạy đi trong thất bại, sau đó vào nhầm khoa văn hóa cổ ở dưới tầng, gặp hội trưởng hội học sinh và phó hội trưởng trong đó.

Hiện giờ Karen đã từ bỏ việc làm ảnh hưởng đến hoàng tử.

Nhưng khi đối mặt với sự thay đổi lời hẹn của hoàng tử thì cô vẫn phòng thủ và phản công lại, cô dựa lưng vào tường, chiếm vị trí ở thế yếu.

Ngược lại Ainol và Range nói tiếp điều gì cũng giống như bắt nạt và ghen tỵ với cô gái đáng thương của Vương quốc Alloran.

Sophia thấy vẻ mặt Range ở dưới tầng cũng trở nên nghiêm túc, thì biết mọi chuyện không ổn.

Chỉ sợ Range cũng cảm thấy áp lực, không có cách gì với Karen!

“Như này…”

Hyperion nhìn xuống dưới, sắc mặt bình tĩnh.

Cô như thể không hề cảm thấy Range gặp khó khăn gì.

Phản ứng của cô khiến Sophia bên cạnh rất hoảng sợ.

Cục cưng Hype, cậu biến thành như vậy từ khi nào vậy!

Cậu có biết bây giờ cậu giống như người phụ nữ cực kỳ xấu xa không?

Trong lúc Sophia đang bất ngờ thì cô ấy nhìn xuống dưới lầu chăm chú.

Trên tấm thảm tròn khổng lồ ở trung tâm quảng trường tầng 1, chàng trai trẻ với vẻ ngoài nghiêm túc mà thân thiện, đôi mắt màu xanh ngọc sâu thẳm như bầu trời đêm, hắn như có tác dụng làm cầu nối giữa ba người.

“Hoàng tử Ainol là hoàng tử thân thiện với người dân nhất, anh ấy được người dân và bạn học thủ đô yêu quý, cho dù đối với dân chúng bình thường như tôi, anh ấy cũng rất thân thiện, vì vậy mong cậu đừng hiểu lầm hoàng tử Ainol.”

Range chân thành nói với Karen.

Hắn cố gắng bảo vệ Ainol, Ainol nghe vậy thì vừa cảm động vừa vui vẻ nhìn Range, nếu không phải bởi vì cảm xúc của Karen lúc này quá phức tạp nặng nề thì anh ấy sẽ không cưỡng lại được mà muốn ôm lấy Range.

“Karen, với lại cho dù cậu xuất thân là người dân bình thường nhưng tài năng hơn người, tôi tin tưởng bất kỳ quốc gia nào cũng nhìn thấy tiềm năng của cậu và coi cậu là báu vật, vì vậy xin đừng đánh giá thấp bản thân nữa.”

Range tiếp tục nói với Karen.

Hắn không cần đáp lại, càng nhiều lúc như đang dẫn dắt, cung cấp một cái nhìn hoàn toàn mới cho người trẻ, giúp bọn họ nhìn ra thế giới phức tạp và tốt đẹp này càng rõ ràng hơn.

“…”

Karen im lặng một lúc, mãi cũng không nói ra lời nào.

Sao lại có cảm giác như bị hiệu trưởng gọi vào văn phòng nói chuyện vậy…

Bên lan can tầng 6, Sophia ngạc nhiên phát hiện.

“!”

Lúc này Karen không còn giả vờ tự ti yếu đuối nữa, hẳn nên bảo vệ cho Ainol mới đúng.

Thậm chí còn khen Karen, dịu dàng đến mức khiến cô không phản bác được, Karen cũng hết cách.

Sophia dùng kính viễn vọng quan sát vẻ mặt của Ainol ở phía xa, cô ấy không thể tin nổi, nếu Range là nữ sinh hoặc Ainol là nữ sinh, không biết Ainol sẽ bị Range mê hoặc thành thế nào…

Đúng rồi.

Vậy tại sao Range đến giờ vẫn chưa có bạn gái?

Sophia nghi ngờ nhìn về phía Hyperion.

Hơn nữa Sophia cũng bắt đầu hiểu được, rốt cuộc Range đang chơi cờ với Karen hay hắn thật sự đơn thuần ngây thơ?

“Đừng nhìn tôi, trên người hắn có rất nhiều tính hai mặt, tôi cũng khó giải thích được…”

Hyperion phát hiện ánh mắt hoang mang của Sophia thì nhắm mắt lại mà nói.

Range là học sinh có quyền uy nhất hiện giờ, cô vẫn còn nghiên cứu và thăm dò hắn.

“… Chúc cậu sớm nghiên cứu toàn bộ hắn.”

Sophia càng ngày càng cảm thấy, cô gái có hy vọng khống chế được Range nhất là Hyperion.

Bởi vì muốn khống chế một sinh vật dị thường như Range chỉ có hai con đường.

Hoặc là hiểu rõ Range, hoặc là chinh phục Range.

Tạm thời không suy xét đến khả năng của con đường “chinh phục Range”, không có cô gái nào “hiểu rõ Range” bằng Hyperion.

Nhưng hiện giờ Hyperion trông không giống như có tâm tư yêu đương gì.

Dù sao cô cũng không có đối thủ cho nên hoàn toàn không phải suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên, Sophia nghĩ, dựa vào bản lĩnh tài giỏi của Range, chắc chắn hắn không thể rơi vào vòng xoáy của tình yêu, càng không nói đến chuyện dây dưa linh tinh này.

Sảnh lớn tầng 1 rơi vào yên lặng, những tia sáng rực rỡ trên mặt sàn đá đan chéo thành bức tranh ngập tràn màu sắc, mỗi một viên gạch đều như chứa đựng câu chuyện lịch sử.

Karen hạ mắt xuống, không ngừng nhìn những ánh sáng di chuyển đó.

Cô đã hiểu ra.

Người đàn ông trước mặt này không phải nhân vật tầm thường.

Có rất nhiều tranh cãi trong cuộc thi lần trước khi Adams bị đông lạnh phải vào bệnh viện, thực ra Range không có trách nhiệm gì, nội dung cuộc thi do chính Adams lựa chọn, Range cũng đã thuyết phục anh bằng rất nhiều lời tốt đẹp, hắn cũng đã làm những gì tốt nhất có thể, nhưng chính Adams lại không tin những điều đó.

Thực tế sau khi gặp mặt, ngay cả Karen cũng bắt đầu tự hỏi liệu anh chàng tóc đen mắt xanh này có đang cố ý làm rối mọi chuyện lên không, hay hắn thật sự giống như ánh mặt trời ấm áp, luôn hiền lành tốt bụng với bất kỳ người nào.

Nhưng từ trước đến nay cô đều không sợ bất kỳ kẻ nào.

Được thôi, nếu cậu muốn chơi thì tôi từ từ chơi với cậu.

Cô nhìn vào mắt Range, đôi mắt xanh biếc có thêm mấy phần nghiêm túc.

Bạn đang đọc Không được phép tước đoạt quyền làm người của tôi của Tịch Tịch Đáng Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cuuvibachho
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.