Đâu Là Nhà?
Trần Ân ngỡ như đã chết đi, linh hồn cô phiêu diêu bất định, khi thì ở cõi Phật niết bàn khi thì Thần, tiên cảnh giới. Khi xuống địa phủ lúc đến nhân gian, không biết đã qua bao nhiêu lâu cô lạc đến thế giới ảo mộng. Tri Âm đã đợi cô ở một nơi rất trang trọng, hắn có nét buồn bảo cô đến bên cạnh, hắn nắm lấy tay cô dịu dàng:
"Có khi cuộc sống đã quá mệt mỏi, nghĩ một chút biết đâu lại hay."
Nơi đó đang diễn ra tan lễ, thật may mắn người nằm bên trong chiếc hòm lớn kia chẳng phải là cô. Người đàn ông cường tráng ân cần phân phó tất cả mọi sự, ánh mắt anh ta cương trực, nét mặt chẳng để lộ nét buồn. Ngay cả khi vua Minh Tông đến anh ta vẫn bình tĩnh thuật lại mọi thứ từ khi người đó ốm đến khi lâm chung với giọng bình thản, nếu như Tri Âm không nói anh ta chính là chồng của người chết kia, Trần Ân cũng không tin rằng họ đã từng có khoảng thời gian ân ái. Tri Âm nắm lấy tay Trần Ân thật chặt như sợ cô sẽ lại đi mất, kéo cô đi đến hai chiếc ghế trống đằng kia cùng ngồi xuống vừa xem xét vừa bình luận.
"Năm xưa vợ uy túc công là công chúa Thiên Trân mất, vua Anh Tông thương xót đến viếng thấy Uy Túc Công khóc lóc thảm thiết, vua đến cũng không dậy nỗi phải nhờ đến hai người dìu lấy, vua trông thấy những tưởng ông ta phần thương xót vợ mất sớm, phần vì đời Trần có định hể ai lấy công chúa hoặc là công chúa mất trước hoặc là bỏ nhau thì người đó sẽ không được lấy vợ khác nên ai cũng nghĩ ông ta sẽ ở vậy đến cuối đời."
Trần Ân nghe hắn kể thấy có phần kỳ quái chắc chắn không đơn giản câu chuyện sẽ kết thúc như vậy, cô bèn hỏi:
"Cuối cùng thì sao? Ông ta thật sự sẽ ở như vậy suốt đời."
Chưa kịp để Tri Âm trả lời, Trần Ân dựa vào thái độ của người đàn ông bình thản kia lại nói:
"Chẳng phải như người đàn ông kia chắc chắn sẽ có thêm vợ."
Tri Âm bật cười:
"Đúng là! người ta liền cho rằng đúng khi chỉ dựa vào những việc bản thân nhìn thấy, thật sự thì đôi khi những việc chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật."
Trần Ân khó hiểu chau mài
"Ý anh là sao?"
Tri Âm ân cần vỗ vỗ lên bàn tay của Trần Ân đáp"
"Cái tên Uy Túc Công ấy chẳng bao lâu lại lấy công chúa Huy Thánh."
Trần Ân vẫn đinh ninh vào cảm nhận của mình đoán, chắc chắn người đàn ông vô cảm vô tình trước mặt vẫn sẽ có người khác.
Tri Âm dẫn Trần Ân xuyên qua không gian đi đến chốn cũ. Không ngờ người đàn ông đó chính là Văn Huệ Công năm xưa, ông ấy không hề có thêm ai, chính bản thân ông cũng đã xuống tóc tu hành. Tri Âm đi đến đối diện Trần Ân, dùng hai tay của mình nắm lấy bả vai cô
"Trần Ân cô nghe cho rõ đây, tiên giới không còn là nhà của cô nữa rồi, cô lưu lạc ở nơi thật thật giả giả này không nên dùng cái hẹp hòi của tiên gia mà áp dụng, từ nay về sau quý trọng bản thân, dùng cái sáng suốt của chính bản thân mình mà độ lấy mình."
Vầng thái dương trên cao phản chiếu xuống bóng lưng đơn bạc, người mặc sa bào lặng lẽ khuất sau lũy tre nối nhau xa tận góc chân trời. Trần Ân như được nhìn thấy một khía cạnh của cuộc sống, một sự phong phú trong lối sống tình cảm của con người, một cái gì đó mà những người chưa bao giờ nếm trải như cô sẽ không thể hiểu nổi. Tri Âm âm thầm dắt cô trở về những năm tháng xưa cũ, cách mà hắn gọi là nghĩ một chút giữa cuộc sống đầy vất vả gian truân, thật ra thì Trần Ân vừa bước nữa chân vào thế giới này đã bị đánh cho hồn bay phách lạc những vất vả gian truân ấy xem như để dành lại phía sau, còn bây giờ nghỉ ngơi trước vậy.
Cả hai xuất hiện trên chiếc tàu nguy nga lộng lẫy, hai bên sông cây cỏ tươi mát, mây núi hữu tình, bên trong khoang tàu tiếng đàn hát vui tươi, người người hân hoan, múa ca trà rượu. Cô công chúa có làn da trắng ngần với mái tóc thướt tha được vua cha cho phép đi mời rượu, hễ chàng trai nào bên dưới được rượu ắt sẽ chiếm được mỹ nhân. Ánh mắt người cha đảo quanh khắp tất cả người bên dưới như chờ, như đợi xem ai lọt vào được mắt xanh của ái nữ trong nhà. Không ngờ ông ta vừa nhìn trúng tên thiếu niên kia, cô công chúa cũng vừa châm rượu. Trước cảnh đó ai nấy đều hân hoan, vỗ tay chúc mừng. Trần Ân hòa cùng niềm vui ấy hớn hở, vừa cười vừa nói:
"Không ngờ trai gái nhân gian lại trao tình dễ dàng như vậy."
Ánh mắt người thiếu niên say mê vẽ đẹp của công chúa Phất Kim khiến Trần Ân cũng mê mẫn đắm chìm theo. Cô thầm nghĩ ái tình trên đời này thật kỳ quặc, có tên mau chóng quên, có người lưu giữ mãi, kẻ lúc say tình ánh mắt cũng long lanh, khiến cho vạn vật đều trông theo ngưỡng mộ. Trần Ân nhìn Tri Âm giọng nói bỗng chốc ngọt ngào:
"Xứng lứa vừa đôi."
Tên Tri Âm chết bầm cắt ngang cảm xúc của cô đáp.
"Chẳng xứng gì cả, hồng nhan bạc phận."
Nói xong hắn kéo Trần Ân đi lên khoang thuyền nhìn ngắm cảnh vật hai bên bờ sông, nào núi non nào cây xanh in bóng, mây trắng lượn bay, thuyền qua được khúc sông ấy đến nơi hai bờ bát ngát ruộng nương, lúa trổ chín đồng, vàng ươm như những hạt vàng trĩu nặng, bầy trẻ chăn trâu cùng nhau dắt trâu về để kịp buổi chiều buông, những mái nhà thấp thoáng gần xa, sương chiều buông xuống tạo nên cảnh thấp thoáng, mơ hồ. Tri Âm văn vẽ ngẫu hứng thành thơ:
"Thôn hậu thôn tiền đạm tự yên
Bán vô bán hữu tịch dương biên
Mục đồng địch lý quy ngưu tận
Bạch lộ song song phi hạ điền"
Trần Ân không ngờ miệng thối của hắn cũng mọc được ngà voi:
"Không ngờ anh cũng biết làm thơ."
Tri Âm cười cười đáp
" Tôi thấy hợp nên đọc lại của người khác thôi. Bài này của Trần Khâm viết."
Quả thực bài thơ cực kỳ hợp với khung cảnh đôi bờ, đôi cò trắng bay lượn đáp xuống ruộng nương tạo cảnh yên bình. Thoáng một chốc nơi Trần Ân đứng đã trở nên lạnh lẽo. Tri Âm bảo cô quay lại, trước mắt là cô công chúa khóe mắt tràn lệ cùng người chồng phũ phàng bạc bẽo, cuộc hôn nhân này chẳng tươi đẹp như hoa. Tri Âm bên cạnh lên tiếng:
"Có những người đến với nhau vì địa vị danh vọng, lừa dối lẫn nhau, đến khi giá trị lợi dụng của đối phương lụi tàn cũng là lúc kết thúc mối quan hệ. Người đàn ông kia là Ngô Nhật Khánh một sứ thần hàng đầu của Đinh Bộ Lĩnh vị hoàng đế sáng lập ra nhà Đinh. Những tưởng mối hôn nhân này sẽ liên kết họ như hổ thêm cánh, nhưng không ngờ khi sóng gió ập đến hai con người này chẳng khác gì đôi chim lạc bầy đường ai nấy đi. Cô nhìn xem tiếp theo người đàn ông này sẽ đối xử với người vợ đã không còn giá trị của hắn như thế nào."
Tri Âm vừa dứt lời Nhật Khánh đã vung tay vẽ lên khuôn mặt xinh đẹp một vết sẹo dài. Trần Ân chỉ kịp hét lên, hận không thể một đao giết chết tên khốn kiếp ngay trước mắt. Trần Ân toan lao đến Tri Âm đã vội ôm chặt cô lại khẽ nói:
"Nhân giới vốn là như vậy, cô phải làm quen với sự tàn bạo của họ. Dần dần cô sẽ hiểu ra vì sao tiên nhân các cô hằng ngày chỉ biết vui chơi hưởng thụ, hằng ngày chỉ sợ rời khỏi kết giới ở cửu trùng thiên sẽ không thể giữ vững đạo tâm, vì lẽ đó tiên nhân trở thành những kẻ vô dụng ít kỷ đến nỗi, sợ hãi nhân loại, sợ hãi chính bản thân mình. Cuối cùng thì đại đạo của các cô vốn là gì?"
Trần Ân nghe hắn nói tâm trí dịu lại, ý nghĩ trở nên mông lung, cô tự hỏi rốt cuộc bản thân tự giam mình một trăm mấy chục năm ở Trúc Lâm Sơn là vì điều gì? Trở về nhà ? Nhà của cô ở tiên giới hay sao?, người ta thường nói nhà là nơi chở che, bao bọc, những lúc mệt mỏi thường sẽ trở về nhà vì đó chính là nơi sẽ bao dung ta vô điều kiện. Vậy tại sao nhà của cô lại không bao dung cô, không chở che, bao bọc cô, tại sao vậy?, hay nơi cô gọi là nhà đó đúng như lời Tri Âm nói họ vốn ít kỷ, vốn là những kẻ vô dụng, sợ hãi nhân loại sợ hãi chính bản thân mình.
Đăng bởi | HoaTuyetHa |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |