Đâu Là Nhà?
Một bát cam lộ cũng không bằng tinh thần được sống. Vượt qua quỷ môn quan trở lại nhân giới.
🍃🍃🍃🍃
Trần Ân dần tỉnh dậy, cơ thể cô bị bó như đòn bánh tét chật cứng và ngứa ngáy, bất động trên chiếc giường lớn, cô mơ hồ nhớ lại bản thân đã bị đánh đến nỗi chỉ còn nửa cái mạng. Trần Ân không thể lăn qua lộn lại vì mỗi lần cử động cơ thể sẽ đau nhức không chịu được, cô chỉ có thể nhìn lên trần nhà buồn chán đếm xem trên đó có bao nhiêu cây xà ngang bắt qua mái ngói, rồi lại đếm xem bao nhiêu khắc đã trôi qua, đếm đến nổi mí mắt sắp sụp xuống ngay lúc đó, bên ngoài liền có tiếng động, tiếng mở cửa bước vào nhẹ nhàng như hành động của một thiếu nữ đoan trang, bước chân cũng khẽ khàng không kém khiến người ta có thể mường tượng ra đủ loại dịu dàng trên đời. Ả có dáng điệu uyển chuyển như một con rắn, khi ả di chuyển cũng khiến bộ áo váy trên người đung đưa theo từng bước chân đi. Ả mang thuốc đến ngồi bên cạnh Trần Ân nhoẻn miệng cười:
"Thật là! Không đánh không biết người quen. Thôi thì tôi chăm sóc cô xem như ân oán trước đây đem bỏ đi nha."
Ả đưa muỗng thuốc đến Trần Ân còn cho rằng ả đang nuôi béo mình, đợi đến lúc nào đó cô béo lên da thịt căng tròn ả sẽ đem cô ra mổ, nấu thành bảy bảy bốn mươi chín món khác nhau. Trần Ân ra sức ngậm miệng, tránh đi muỗng thuốc trước mặt.
Ả xinh đẹp không biết vì cớ gì vô cùng kiên nhẫn đối với cô khiến cho ý nghĩ ả chỉ đang nuôi cô như một con lợn càng béo càng thích. Trần Ân tránh sang trái rồi lại tránh sang phải, câu nói trước kia của ả cứ lượn vòng, lượn vòng trong đầu: "Bán tiên, bán yêu, linh lực thấp nhưng thịt rất là thơm nha.". Ả xinh đẹp cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn dùng tay bóp miệng Trần Ân, một lượt đổ hết bát thuốc vào khiến cô săc một phen, suýt tí nữa nửa cái mạng còn lại cũng đi tong. Ả bức xúc chửi :
"Nếu hôm đó chủ nhân không đột ngột xuất hiện xem tôi có kiên nhẫn với cô như vậy không, đồ không biết tốt xấu, bất quá cô còn cứng đầu, không chịu hợp tác thì chúng ta cùng chết, xuống âm phủ quyết đấu một trận."
Trần Ân nhìn thái độ của ả rất nghiêm túc, chân thật đến ngỡ ngàng, cô bất giác không biết phải phản ứng như thế nào, sẵn miệng đang có vị đắng cô bèn hả miệng xin kẹo. Ả xinh đẹp liền dịu xuống lấy ít xí muội bỏ vào trong miệng Trần Ân, không nói không rằng sau đó liền bỏ đi ra cửa. Trước cửa có một hoặc hai người gì đấy, một trong số đó vừa nhìn thấy ả liền hỏi:
"Diễm Lệ, sao rồi ả tỉnh lại rồi phải không?"
Diễm Lệ không đáp, người đó lại nói:
"Sao cô ra tay nặng vậy nhở ả mà chết thì cô phải làm sao hả."
Ả ngoe nguẩy đáp:
"Ai biết được cô ta là em họ của chủ nhân cơ chứ, các người chẳng biết đâu hắn thường ngày đều trưng ra bản mặt thịt thối nhưng hôm đó kỳ lạ lắm, hắn dùng ánh mắt rất thâm tình nhìn cái ả đó, rồi còn lao đến đấu với tôi một trận, cảm giác lúc đó tôi cảm thấy thật kỳ quái sau đó tôi trúng một kiếm của hắn chảy rất nhiều máu. Tôi hoảng sợ quỳ xuống xin hắn tha mạng nhưng tất cả lại giống như một giấc mơ, hắn thật sự đứng trước mặt tôi trưng ra bộ mặt lạnh băng, tôi chỉ hoảng sợ còn vết thương kia chẳng còn nữa."
Lời Diễm lệ nói rối tung lên, chẳng ai hiểu gì nhìn ả giống như ả là một kẻ bịa chuyện thiếu trình độ. Câu trước tát câu sau bom bóp, lúc thì mặt thối lạnh lùng, lúc thì thâm tình cuồn cuộn, khi thì đánh nhau máu chảy lúc thì lành lặn nguyên vẹn.
Hai người kia có vẻ không tin:
"Cô nói cứ loạn cả lên ấy, thôi không nói với cô nữa."
Trần Ân nằm bất động không thể làm được gì ngoài việc hóng chuyện, nghe thấy câu chuyện của Diễm Lệ cũng chẳng rõ đầu cua tai nheo ra làm sao, suy nghĩ thêm chỉ mệt óc, cô chọn cách nhắm mắt lại ngủ thêm một giấc. Trần Ân thức dậy cũng chính là lúc trăng lên cao, ánh trăng vằng vặc phát ra ánh sáng nhợt nhạt rọi qua khung cửa sổ, Trần Ân phát hiện một lớp khí pháp bao phủ lấy toàn thân, len lỏi xâm nhập vào cơ thể cô, trị thương cho cô, Trần Ân thừa biết lớp khí này là do bọn người ma giới tạo thành nhưng cô không thể từ chối nó, cô càng cố vận khí đẩy nó ra tổn thương trên cơ thể cô càng lớn, luồng khí pháp ấy lại càng thêm mạnh mẽ, cô đau khổ tiếp nhận, cảm nhận nó dần dần len lỏi qua khe hở của các lớp biểu bì, nó ví như cú sốc cực lớn đối với Trần Ân, khiến cô bắt buộc phải chấp nhận bản thân đã có một phần nào đó thuộc về ma giới. Trong đêm tịch mịch cô khóc đến nổi dường như mấy trăm năm nước mắt tích tụ kia, đều tràn ra như nước lũ.
Trần Ân lại ngất đi lúc nào không biết, trong mơ cô nhìn thấy lão tiên gia, có vẻ như râu tóc ông đã dài hơn phần nào, ông nhăn nhăn nhó nhó bước lại gần Trân Ân, mắng cô một trận:
"Bé Ân, con quả là lì lợm hết thuốc chữa, mau về đây ông đánh cho con một trận mới được."
Trần Ân để cho lão tiên gia lôi lôi kéo kéo cô trở về lại ngôi nhà ở Trúc Lâm sơn, gặp lại lão cô vui lắm giống như bản thân vừa được giải cứu khỏi thế giới đảo lộn. Cô bật khóc ôm chầm lấy ông:
"Trần Ân biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi, ông ơi con hối hận lắm."
Cô nức nở siết chặt lấy người trước mặt, mắt nhòe đi.
Vòng tay to lớn ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng an ủi cô, thay vì một cơ thể già cỗi ấm áp để cô có thể vùi mặt vào thì nơi cô nũng nịu lại là bờ ngực rắn rỏi, săn chắc. Trần Ân nhìn lại vạt áo người đó từ lúc nào đã là một màu đen tuyền.
Đăng bởi | HoaTuyetHa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |