Đâu Là Nhà?
Trần Ân cảm thấy cuộc sống của cô đảo lộn, rối bời, gặp được lão tiên gia như kẻ đuối nước gặp cứu tin, cô bám víu lấy lão không buông nhưng tất cả chỉ là một giấc mộng. Tiếng chim hót ríu rít bên ngoài khung cửa, ánh mặt trời cũng đã lan tỏa ánh sáng ấm áp, xua tan màn sương lạnh. Trần Ân được ánh mặt trời đánh thức, đôi mắt cô nặng trĩu, thâm quầng, bọng mắt to đến nỗi khiến xung quanh mắt cô to đùng còn mí mắt kéo dài như sợi chỉ dắt ngang. Ả xinh đẹp Diễm Lệ lại đến, ả vừa đặt bát cháo xuống nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của cô liền phì cười.
"Trời ạ"
Diễm Lệ đích thân thổi cháo cho Trần Ân, nhìn cách ả chăm sóc người khác cũng toát ra nét gì đó cuốn hút khó cưỡng, trong lòng Trần Ân cuộn trào, nhìn từ đôi mắt long lanh đến cái mũi dài thẳng tắp, hai má ửng hồng xinh xắn cùng cái miệng chúm chím đáng yêu. Trần Ân như bị thôi miên, ả thổi đến đâu cô ăn đến đó, nhiều lúc cô còn có cảm giác bản thân mình như một gã đào hoa mê mẫn đến ngu ngốc. Ăn xong Trần Ân chỉ hận không thể nôn ra, cuối cùng thì thứ gì của ma tộc mà cô chưa từng dùng, cô bất lực đưa đôi mắt giống như hai đường thẳng dài nhìn lên trần nhà, chẳng nói chẳng rằng, từ từ nhắm lại. Diễm Lệ làm xong nhiệm vụ đon đả đi ra ngoài để lại không gian yên ắng, tĩnh lặng. Trần Ân chỉ nhắm mắt để đấy, cô không thể suy nghĩ được gì chỉ muốn chết đi cho xong. Nói xong trong đầu cô lập tức nghĩ cách tìm đến cái chết.
"Hay là cắn lưỡi đi, dù sao thì em chỉ còn cách đó, biết đâu hiệu quả."
Trần ân mở mắt như không mở, thông qua đường thẳng nhỏ được kéo lại bởi mi mắt cô nhìn thấy Tri Âm đang đứng bên cạnh giường, tên Tri Âm chết bầm, Trần Ân lẩm nhẩm chửi bới xong nở nụ cười xã giao:
"Cảm ơn."
Tên Tri Âm đó dùng khuôn mặt lạnh tanh nhìn Trần Ân một lượt từ trên xuống dưới sau đó thốt ra một câu:
" Thì ra em chỉ là một kẻ hèn nhát, ngu ngốc."
Trần Ân tức muốn lộn ruột nhưng không thể làm gì hắn, chỉ biết nghiến răng ken két. Hắn không thèm để ý đến Trần Ân là có biểu cảm gì, miệng thối tiếp tục mắng:
"Ban đầu em không nên sinh ra trên đời này thì có vẻ hợp lý hơn, sống không có ích chết càng vô dụng. Nếu em không có nét giống mẹ tôi thì tôi đã không cứu người như em làm gì."
Nói xong hắn quay lưng bỏ đi, để lại cho Trần Ân sự hụt hẫng đến tột độ, rốt cuộc hôm nay tên Tri Âm chết bầm ấy đã uống nhầm thuốc gì lại trở nên kinh khủng đến như vậy, thường ngày hắn hay huyên thuyên nhưng tuyệt đối không xấu miệng, lần này thì… Tri Âm từ bên ngoài chạy thẳng vào giường Trần Ân lớn tiếng chất vấn:
"Tôi vừa nghe nói cô muốn tự vận, hay thật, cô biết tôi phải vất vả như thế nào mới tìm được cô trong thế giới hỗn độn ngoài kia không hả?. Mạng của cô là tôi mang về, cô muốn chết cũng phải hỏi ý tôi trước có được không?"
Trần Ân không biết phải bày ra biểu cảm gì cho phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, đành nhìn Tri âm chằm chằm. Thông qua đôi hai hàng mí ti hí kia Tri Âm phát hiện cô đang chăm chú nhìn mình, hắn lại tiếp tục nói:
"Mạng sống quan trọng, không ai sinh ra để chết một cách uổng phí."
Cái tên Tri Âm đa nhân cách vừa đấm người ta bôm bốp sau đó quay lại xoa xoa. Cô ghét nhất trên đời loại người như vậy, chán ghét hỏi ngược:
"Thế nào mới là chết uổng phí?"
Tri Âm không biết tốt xấu nhảy cả lên khoảng trống bên cạnh giường, nằm sát bên Trần Ân đáp:
"Thì tự vận vì bất kỳ lẻ gì, theo tôi đó là cách kết thúc cực kỳ uổng phí và ngu ngốc ."
Trần Ân im lặng suy nghĩ, cùng với đôi mắt như vậy Tri Âm không biết cô đã muốn nghĩ ngơi hay chưa, hắn nghiêng người hướng Trần Ân hỏi:
"Đi chơi nha"
Trần Ân bực mình đáp:
"Đi kiểu gì?"
Tri Âm cười cười:
"Ở thế giới của tôi cô chỉ là một linh hồn, đi hay không xem cô có muốn hay không thôi."
Trần Ân nằm một chỗ buồn đến phát điên, nhân lúc đang buồn chán, bực bội, cô nghĩ, đi một chuyến xem hắn ta lại giở ra cái trò gì, cô gật gật đầu. Tri Âm nhìn biểu cảm của cô kỳ quái, nhân lúc cô vẫn chưa nhận ra bản thân đã cử động được ghé sát vào cô, gần đến nỗi cô có thể nghe thấy hơi thở của hắn:
"Cô có gì muốn hỏi sao?"
Trần Ân cố tránh hành động của hắn cứ lùi về, cuối cùng té xuống từ chiếc giường lớn kia, lăn thêm mấy vòng trong lúc đó cô chỉ nghe tiếng cười lớn từ kẻ xấu xa đang còn chễm chệ trên giường. Trần Ân quê đến muốn đào một cái hố nhảy xuống cho xong, giận đến muốn khóc vội bật dậy chất vấn.
"Rốt cuộc anh là loại người như thế nào?, ức hiếp người ta vừa phải thôi."
Tri Âm vẫn giữ thái độ vui vẻ:
"Tôi đâu phải người phàm đâu?"
Không rõ Tri Âm đã hiểu gì lại trả lời như thế, Trần Ân nhân cơ hội đó mắng hắn:
"Đúng vậy anh là đồ quỷ sứ ác độc."
Suy nghĩ một chút Tri Âm lại đáp
"Không phải đâu, tôi cũng chẳng biết bản thân mình là ai nữa, tôi chỉ biết tôi là chính là tôi… đi thôi."
Nói xong hắn nhanh như một cơn gió nắm lấy tay Trần Ân lao ra khỏi cửa.
Đăng bởi | HoaTuyetHa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |