Bản đồ di tích
Chương 171: Bản đồ di tích
Thiên Dương Ngân nhìn Võ Huyền rời đi không khỏi lắc đầu nói. “Huyền thiếu chủ, ngài có phải quá biến thái không?”
Bạch Nguyệt Lang từ đầu tới cuối quan sát Võ Huyền, nó không nó chuyện là do cảm nhận được từ trên người Võ Huyền mơ hồ tỏa ra một cỗ lực lượng áp chế huyết mạch của nó.
Thiên Dương Ngân cầm gối đập vào người Bạch Nguyệt Lang. “Ngẩn ra cái gì? Ngươi thấy sao?”
“Võ Huyền không còn là người!” Bạch Nguyệt Lang thuận miệng nói ra cảm giác của mình.
“Tuy hắn biến thái nhưng hắn vẫn là nhân loại, não ngươi bị nước vào à!” Thiên Dương Ngân bực tức nắm lấy đuôi Bạch Nguyệt Lang.
Đuôi Bạch Nguyệt Lang bỗng sáng lên đánh bật tay của Thiên Dương Ngân ra, nó lườm nàng nói. “Ngươi thì hiểu cái gì? Chuyện của ngươi ta chỉ có thể góp ý chứ không quản, ngươi là chủ thì nên có chính kiến một chút đi.”
“Lười cãi nhau với ngươi, nói đi, vì sao lại nói Võ Huyền không phải là người.” Thiên Dương Ngân nhíu mày hỏi.
“Là ta dùng từ không đúng, nói chính xác là Võ Huyền không chỉ mang huyết mạch của nhân loại, hắn còn mang huyết mạch của linh thú, huyết mạch trong người hắn mơ hồ áp chế khiến ta không thể nổi.”
“Ngươi bị ngốc à! Ai chẳng biết người và linh thú không thể có con.”
“Ngươi mới ngốc, ngươi nghe gì mấy tên nhân loại bậy bạ đó, nhân loại và linh thú vẫn có thể sinh ra con, chỉ là linh thú ít nhất phải đạt trên đế cấp.”
“Vậy Võ Huyền là con rơi của vị linh thú đế cấp nào đó?”
“Ngươi có điều không biết, từ khi đại lục bị chia cắt, giới linh đã không kiểm soát không cho con của linh thú và nhân loại sinh ra rồi, vì những đứa con này trời sinh khỏe mạnh như linh thú, lại có thể ký kết với linh thú, linh lực của họ quá lớn, giới linh bị tổn thương đã không chịu nổi.” Bạch Nguyệt Lang giải thích.
“Vậy Võ Huyền…?”
“Khó nói, kiến thức ta có hạn vẫn chưa suy diễn ra nhưng ngươi đừng nghĩ nhiều, giới linh đã để Võ Huyền tồn tại thì chúng ta đừng có tìm hiểu quá nhiều….” Bạch Nguyệt Lang nói đoạn lại cúi thấp đầu.
Thiên Dương Ngân đã biết không nên hỏi tiếp, nàng đành nằm xuống, cũng chẳng thể ngủ ngay mà nghĩ xem ngày mai lên xem Võ Huyền thế nào.
Trong lúc mấy người đang nghỉ ngơi, hai mươi mấy bóng người lại chạy trong rừng cây, nhìn bộ dáng mỗi người chật vật không thể tả.
Hồng Thịnh Bảo vừa chạy vừa thở hắt nói. “Ta * tên khốn Đan Viêm, không ngờ hắn lại sai khiến được đám nhãi nhép đó đánh chúng ta.”
Hắn hướng người đang chạy bên cạnh nói. “Các huynh đệ, may mà có các ngươi đến giúp, không ngày hôm nay chúng ta lại phải tốn mất vài bảo khí.”
“Hồng Thịnh Bảo đại nhân không cần khách khí, là thiếu chủ nói chúng ta chú ý đến các vị, nếu các vị gặp khó khăn thì cần phải giúp đỡ.” Một người áo đen là thủ hạ dưới trướng Phong Mẫn Nghi tên Thương Tùng nói.
“Thiếu chủ tự dưng ta sẽ cảm ơn, còn các vị đã giúp chúng ta thì ta vẫn phải cảm ơn.” Hồng Thịnh Bảo chắp tay nói, hắn lại nhắc nhở Thương Tùng.
“Các huynh đệ đừng hấp thu linh lực ở đây, linh lực có vấn đề, chỗ ta có ít đan dược, các huynh đệ có thể dùng.”
Thương Tùng nói. “Hồng Thịnh Bảo đại nhân cứ giữ lấy đan dược, chúng ta đều đã được thiếu chủ ban cho đan dược khi vào di tích.”
Độc Ánh Vân bên cạnh chen vào nói. “Để mọi người nghỉ ngơi thôi, đã hơn một ngày không được nghỉ ngơi, chạy cũng đã xa, chúng ta nên để mọi người dừng lại.”
Hồng Thịnh Bảo lau mồ hôi trên mặt bằng một chiếc khăn lụa, hắn gật đầu nói. “Dừng lại đi, Độc Ánh tiểu thư, chúng ta ra bên kia nói chuyện.”
Hai người đi không quá xa, Hồng Thịnh Bảo hỏi Độc Ánh Vân. “Bản đồ vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Độc Ánh Vân xuất từ Càn Khôn Giới ra một tấm bản đồ da thú, nàng trải rộng nó ra.
Hồng Thịnh Bảo lấy một quả cầu phát sáng ra chiếu lên tấm bản đồ, ánh mắt hắn di chuyển một chút, nét mặt hơi dãn ra, khóe miệng khẽ kéo nụ cười. “Hướng đi không sai, chỉ qua một ngọn núi kia là đến.”
“Di tích này cũng lạ quá! Linh lực hỗn loạn không thể hấp thu.” Độc Ánh Vân đưa tay vào không khí nói.
“May mà lần này ta chuẩn bị nhiều đan dược, chúng ta sử dụng tiết kiệm một chút là được.” Hồng Thịnh Bảo nói:
“Lần này thật đen đủi, bị truyền tống đến gần đám Đan Viêm đã đành không ngờ bọn chúng nhanh như vậy đã cấu kết được với đám kiến hôi kia.”
“Đừng phàn nàn, chúng ta cũng không bị tổn hại gì nhiều, bọn chúng thì đã chết hai người, quay về nghỉ ngơi thôi, đừng để Mộng Kỳ lo lắng.” Độc Ánh Vân nói đoạn liền quay về chỗ đám người đang dựng lều.
Hồng Thịnh Bảo ‘ừ’ một tiếng liền thu bản đồ lại đuổi theo.
Sáng ngày hôm sau, Võ Huyền nhấc tay cùng với chân của Tuyết Điệp đang bám trên người mình ra.
Tuyết Điệp khẽ ‘hừm’ một tiếng không vui liền bay vào tay áo hắn.
Võ Huyền mặc y phục cẩn thận rồi mới ra khỏi lều.
Theo ánh lửa né sáng, hắn quan sát hướng lều của năm người, thấy lều của bốn người khác đều đã im lìm, chỉ có lều của Phong Ngôn đã vén lên nhưng không có thắp đèn.
Chứng tỏ người đã không còn bên trong.
Đăng bởi | haidongi |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 26 |