Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vây công

Tiểu thuyết gốc · 1006 chữ

Chương 172: Vây công

Phía sau lều của Phong Ngôn có vài tiếng xào xạc, Võ Huyền liền theo tiếng động đi tới.

Sau lều của mình, Phong Ngôn đang nhỏ giọng nói với mấy con linh thú thu phục được từ đám Hà lão.

Mấy con linh thú cứ chăm chú nhìn vào mắt nàng, chúng như mơ hồ gật đầu.

Vừa kết hợp bởi nô ấn cùng với huyễn thuật từ từ ăn sâu vào tâm trí đám linh thú, cách này của Phong Ngôn có thể nói là tuyệt.

Võ Huyền đi đến, rất nhanh đã bị Phong Ngôn phát hiện, nàng hướng hắn nói. “Trong số hai mươi con linh thú này, có bốn con bị thương không thể chiến đấu so với cùng cấp.”

Võ Huyền nhìn bốn con linh thú bị trận pháp đánh gãy một trong tứ chi, hắn nói. “Cứ thu lưu bọn chúng lại, sau này để bọn chúng trấn thủ ở tầng một là được.”

Hắn thấy bị đứt mấy chi không phải chuyện lớn, chỉ cần dùng bảo khí là có thể thay thế được một phần, để bốn con linh thú này trấn thủ tại cứ điểm ở tầng một đáng vẫn giúp được một hai.

Phong Ngôn nghe Võ Huyền nói liền đáp ứng một tiếng, rồi cho bốn con linh thú ăn đan dược hồi phục linh lực.

Mọi người thức dậy chuẩn bị xong xuôi, Phong Mẫn Nghi thả Ngọc Tam Vĩ ra để nó tiếp tục đưa mọi người tới chỗ di tích.

Ngọc Tam Vĩ không có tốn sức chạy như ngày hôm qua, mà nó ở trên vai Phong Mẫn Nghi chỉ đường về phía trước.

Chẳng rõ đi bao lâu, Ngọc Tam Vĩ kêu lên một tiếng.

Mấy người nhìn quanh chỉ thấy rừng cây rậm rạp, chứ không hề thấy một viên gạch chứ đừng nói đình viện hay gì khác.

Phong Mẫn Nghi cúi người xuống đất, nàng dùng tay phủi đi lớp lá khô cùng cỏ ở phía trên, phía dưới liền hiện ra một tấm sắt đã rỉ sét.

Ngọc Tam Vĩ gặm viên khoáng thạch Phong Mẫn Nghi thưởng cho nó, tiếng kêu lách tách của viên khoáng thạch tách ra, nó lấy lõi khoáng thạch bên trong nuốt thẳng vào trong bụng rồi ợ một tiếng mới hài lòng nói:

“Dưới tấm đồng thiết này, có một tòa cung điện rộng lớn, chỉ là ta không thể vào trong, có trận pháp.”

Ngọc Tam Vĩ hai mắt bỗng mở to chớp chớp, nó chỉ về phía xa, như một tia chớp nó liền chui về trên tay Phong Mẫn Nghi.

“Ầm…ầm…ầm!”

Sở lão nhìn biểu hiện của Ngọc Tam Vĩ thì hơi lắc đầu, cái bọn tầm bảo này nếu chiến đấu trước mặt chỉ sợ vỡ tim mà chết.

Sở lão đưa ánh mắt nhìn Thiên Dương Ngân chờ đợi lệnh của nàng.

Thiên Dương Ngân lại nhìn về phía Võ Huyền muốn hỏi ý kiến của hắn.

Võ Huyền cùng lúc quay sang bốn mắt nhìn nhau, hắn liền nói. “Đến đó trước rồi nói.”

Hắn đá lại đống lá khô che đi tấm đồng thiết. “Phiền phức.”

Nơi chiến đấu cách không xa nhưng Võ Huyền vẫn cẩn thận để lại hai con linh thú canh trừng nơi vào, tránh để cho lúc bọn hắn đi có kẻ nào lẻn vào chiếm hết đồ thì không biết tìm ai mà khóc, cẩn tắc vô áy náy a.

Bảo khí ẩn thân với mấy người Sở lão, Thiên Dương Ngân, Dương Tú là không thiếu.

Phong Mẫn Nghi nhiều năm bôn ba bên ngoài, tự nhiên có nhiều bảo khí bảo vệ bản thân, bảo khí ẩn thân nàng tự nhiên cũng có, mà còn đưa cho Phong Ngôn mượn.

Phong Mẫn Nghi vốn muốn đưa cho Võ Huyền mượn một bảo khí, nhưng nàng bất ngờ không cảm thấy khí tức của hắn nữa.

Chợt nàng tự cười chính mình, mấy thứ bảo vệ bản thân, Võ Huyền còn nhiều hơn nàng.

Mấy người sau khi chọn một điểm cao trên mấy cây lớn đủ để quan sát trận chiến, do lấp cây lên mọi người không thể thấy rõ hết tất cả nhưng có thể thấy được trận chiến lớn phía trước cũng có vài chục người chưa kể linh thú.

Võ Huyền vừa nhìn thấy vài bóng người đã nhận ra người quen, một người béo nhưng thân pháp nhanh nhẹn không ai khác ngoài Hồng Thịnh Bảo.

Còn có mười mấy người mặc áo đen có ký hiệu do Võ Huyền vẽ ra, một con Yên Vân Hoàng cùng với những đường nét mây vàng đằng sau lưng áo.

Thiên Dương Ngân cũng nhận ra ẩn trong đám người đang chiến đấu kia cũng có năm người của mình.

Nàng nhỏ giọng hỏi Võ Huyền. “Có giúp không?”

“Phải giúp, nhưng tỷ nhìn xem, đám người phía dưới rất lạ, rõ không phải là người của Đan Phong hay các thế lực đi cùng hắn, phải đề phòng.” Võ Huyền nhìn đám người bên dưới nói.

Thiên Dương Ngân cũng có để ý đến điểm này, chỉ là nàng không quá e sợ như Võ Huyền, Hồng Thịnh Bảo, Độc Ánh Vân và Mộng Kỳ cùng với sáu người cửu cấp bên người bọn họ không phải quả hồng mềm.

Tình thế bên dưới ngang bằng là do những người bên kia có số lượng người áp đảo, mà mấy người Hồng Thịnh Bảo lại ẩn dấu thực lực không có thi triển cùng thả hết sủng thú của mình ra.

“Phong Ngôn, thả linh thú ra giúp bọn họ một chút, cô cũng lên điều khiển bọn chúng, đừng tấn công người mình.” Võ Huyền nói với Phong Ngôn.

Hắn lại quay sang phía Dương Tú. “Phiền Dương Tú cô nương bảo vệ cho Phong ngôn.”

Dương Tú liền gật đầu, nàng liền cùng Phong Ngôn tiến lên, tiếp cận trận chiến phía trước.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.