Giải quyết vấn đề
Hai người Sa Khách Nhất cùng Mộ Hoài Nam ánh mắt đồng thời nhìn về phía Sở Lưu Giang, bọn họ muốn xem thử người thiếu niên này có thể nhìn ra được gì hay không.
Sở Lưu Giang không có lập tức trả lời vấn đề, mà là nói ra: "Đương nhiên là nhìn ra được, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì? Xin Sở công tử nói rõ hơn một chút."
Sa Khách Nhất trong lòng kích động, hơn mười năm qua không cách nào đột phá, tâm ý hắn cũng có chút nguội lạnh, nhưng bây giờ Sở Lưu Giang lại nhen nhóm ngọn lửa trong lòng, khiến hắn bây giờ vội không thể vội hơn.
Sở Lưu Giang trái lại không vội, mà nhìn sang Mộ Hoài Nam ở bên cạnh.
Mộ Hoài Nam bắt được ánh mắt Sở Lưu Giang nhìn về phía mình, hắn liền hiểu ý, nhắc nhở Sa Khách Nhất: "Sư phụ, Sở công tử có một quy tắc đó là mỗi một lần giải đáp vấn đề, phải trả cho hắn ba viên trung phẩm linh thạch."
Sở Lưu Giang nghe được vội vàng bác bỏ lời Mộ Hoài Nam: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải có ý đó."
Hắn thật không ngờ mình lại để cho Mộ Hoài Nam hiểu lầm như vậy, sao có thể nói hắn có cái quy tắc gì mà một lần giải đáp bằng ba viên trung phẩm linh thạch chứ.
"A, chẳng lẽ lần này Sở công tử không lấy linh thạch sao?" Mộ Hoài Nam hơi ngạc nhiên nhìn Sở Lưu Giang nói.
Trải qua những tiếp xúc đối với Sở Lưu Giang, trong ấn tượng của hắn, hắn cho rằng thiếu niên này có thể nói là một người vô cùng ham mê tiền tài, chỉ cần có cơ hội kiếm lợi sẽ không bỏ qua, nhưng xem ra cũng không hẳn như hắn nghĩ, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
"Xem ra ta thật là đã hiểu lầm công tử rồi." Mộ Hoài Nam có chút ngượng ngùng nói.
"Ta không có nói là không lấy linh thạch. Ý của ta là vấn đề này của sư phụ ngươi phức tạp hơn, vậy nên ta lấy hắn năm mươi viên trung phẩm linh thạch." Sở Lưu Giang hợp tình hợp lý nói ra.
"Ách..."
Mộ Hoài Nam thật muốn rút lại lời vừa rồi.
Sa Khách Nhất thì lại cảm thấy hoài nghi bản thân có phải hơn mười năm tâm sức của hắn là vô dụng hay không, chẳng lẽ hơn mười năm đã qua không bằng năm mươi viên linh thạch trung phẩm hay sao?
Kìm nén cảm xúc trong lòng, Sa Khách Nhất từ trong không gian giới chỉ lấy ra linh thạch, nói: "Ở đây tổng cộng có bốn trăm viên linh thạch trung phẩm, bao gồm cả phần nợ của Hoài Nam. Bây giờ ngươi có thể nói được chưa?"
Sở Lưu Giang nhìn số linh thạch, sau đó thu vào bên trong túi không gian, hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: "Sa trưởng lão quả là người sảng khoái."
Sở Lưu Giang trước khi đi tới đây đã được Mộ Hoài Nam giới thiệu về vị sư phụ này của hắn, người này chính là tứ trưởng lão một trong bảy vị trưởng lão của Cổ Tinh tông, đồng thời là đường chủ Đan Dược đường.
Sở Lưu Giang lúc này khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, sau đó nói ra: "Sa trưởng lão hẳn là biết trong số những dược liệu cần để luyện chế Âm Viêm Tạo Hóa đan có một loại dược liệu tên là Huyền Âm tiên thảo?"
Sa Khách Nhất gật đầu nói: "Đương nhiên biết. Huyền Âm tiên thảo là một loại linh dược sinh trưởng tại trên đỉnh hàn sơn, thời tiết âm lãnh dị thường, tại nơi cực hàn quanh năm hấp thu thiên địa hàn khí. Nhưng nó có liên quan gì tới việc ta luyện đan thất bại."
Sở Lưu Giang để hai tay ra sau lưng, tiến tới chỗ Sa Khách Nhất, nói: "Vấn đề chính là nằm ở chỗ này. Sa trưởng lão tu luyện Hỏa Viêm Quyết, trời sinh mang lửa, thuộc về dương cương chi khí. Huyền Âm tiên thảo lại sinh trưởng ở nơi băng lãnh, là dược liệu mang tính hàn. Khi đưa linh lực vào dung hợp dược liệu, hai loại hàn nhiệt chi khí xung đột, tự nhiên phát sinh phản ứng, khiến cho nổ lò."
"Ngươi, ngươi, ngươi là làm sao biết được ta tu luyện Hỏa Viêm Quyết?"
Sở Lưu Giang lời vừa nói ra, Sa trưởng lão lập tức chấn động, nói chuyện cũng không lưu loát.
Hỏa Viêm Quyết vốn không phải là công pháp bản môn của Cổ Tinh tông, mà là khi còn trẻ hắn trong một lần cơ duyên xảo hợp có được. Công pháp này mang thuộc tính hỏa, vừa vặn phù hợp bổ trợ cho việc luyện đan. Vậy nên từ đó đến nay hắn vẫn luôn tu luyện, chỉ là chuyện này hắn chưa từng nhắc qua với người ngoài. Không nghĩ tới người thiếu niên bộ dáng chưa tới hai mươi tuổi như Sở Lưu Giang chỉ nhìn qua hắn luyện đan một lần liền nhìn ra được, hơn nữa còn có thể từ đó nhìn ra nguyên nhân hắn luyện chế đan dược thất bại.
Nhãn lực như vậy, kiến thức như vậy, coi như là hắn cũng không có khả năng chỉ cần nhìn luyện đan liền có thể biết đối phương tu luyện công pháp gì.
"Đọc nhiều sách một chút liền biết."
Sở Lưu Giang cũng không có giải thích.
Hắn cũng không thể nói vô số năm tháng bị nhốt bên trong vô tận thời không, hắn đã từng đi qua Chư Thiên vạn giới, biết được vô số bí mật, cường giả hắn bồi dưỡng ra đếm không hết, cho dù là tồn tại giống như Nhân Hoàng hắn cũng một tay dạy dỗ, chỉ là nhìn ra một môn công pháp không tính là gì cả.
Sa Khách Nhất đương nhiên không tin cái gì đọc nhiều sách liền biết, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cho dù là đọc sách từ trong bụng mẹ cũng có thể biết được bao nhiêu? Bất quá hắn cũng biết mỗi người đều có bí mật của bản thân, Sở Lưu Giang đã không muốn nói, hắn cũng không thể cứng rắn bắt ép.
"Vậy có thể có phương pháp giải quyết hay không?" Sa Khách Nhất không nhịn được hướng Sở Lưu Giang hỏi.
Luận tuổi tác hay địa vị thiếu niên trước mặt so với hắn cũng đều không thể so sánh. Nhưng cho dù là vậy, kiến thức của thiếu niên này vẫn y nguyên để hắn tự nhận không bằng, mở lời hướng Sở Lưu Giang thỉnh giáo.
Sở Lưu Giang nở nụ cười, nói ra: "Kỳ thực vấn đề của Sa trưởng lão không quá nghiêm trọng, rất dễ giải quyết, lúc luyện chế Âm Viêm Tạo Hóa đan thay vì sử dụng Huyền Âm tiên thảo, Sa trưởng lão chỉ cần tìm tới Băng Hỏa chân dịch thay thế, dược tính Băng Hỏa chân dịch cùng Huyền Âm tiên thảo rất gần, hơn nữa Băng Hỏa chân dịch cũng không có xung đột với công pháp trưởng lão tu luyên, như vậy liền có thể giải quyết vấn đề."
Cuối cùng, Sa Khách Nhất áp dụng phương pháp của Sở Lưu Giang, không sử dụng Huyền Âm tiên thảo, mà sử dụng Băng Hỏa chân dịch.
Quả nhiên, kết quả giống như lời đối phương nói, đan dược luyện chế thành công.
Cầm trên tay viên đan dược màu xanh đậm, đan hương cùng linh khí tản ra tràn ngập cả căn phòng.
"Ha ha ha, Âm Viêm Tạo Hóa đan, ta cuối cùng thành công, ta cuối cùng đột phá tứ phẩm luyện dược sư..." Sa Khách Nhất trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, giống như điên cuồng gào thét.
Mặc dù liên tục luyện chế đan dược, tinh lực hao hụt, nhưng cái này vẫn không để cho hắn cảm thấy mệt mỏi, trái lại tinh thần mười phần phấn chấn.
Gặp bình cảnh hơn mười năm, nay có thể giải được nút thắt bấy lâu, thành công đột phá, hắn không vui mừng sao cho được.
"Sở công tử thật sự là một kỳ tài, chỉ nói riêng tới dược đạo ta tự nhận không sánh bằng, hơn nữa kiến thức của công tử cũng là để cho ta phải thán phục không thôi." Sa Khách Nhất đối với Sở Lưu Giang đưa ra nhận xét, hết lời khen ngợi.
Sở Lưu Giang không có nói gì, đối với những lời tán thưởng dạng này hắn là đã nghe không biết bao nhiêu lần.
"Còn phải đa tạ Sở công tử đã chỉ điểm cho ta." Sa Khách Nhất nhìn Sở Lưu Giang nói.
Nếu như không có Sở Lưu Giang chỉ điểm, hắn muốn đột phá chỉ e sẽ lại phải hao phí thêm nhiều thời gian hơn nữa, thậm chí cả đời hắn cũng chỉ có thể dừng lại tại một bước này mà thôi, cho nên hắn là thật lòng cảm kích.
Đối với kết quả này, Sở Lưu Giang chỉ nở nụ cười, nhàn định nói ra: "Sa trưởng lão không cần khách khí, ta đã nhận thù lao đương nhiên đó là trách nhiệm của ta, hơn nữa sau này còn phải nhờ Sa trưởng lão chỉ bảo nhiều hơn."
Chỉ bảo? Lời này của hắn nghe cũng quá khách sáo, nếu muốn nói chỉ bảo thì cũng phải là hắn chỉ bảo Sa Khách Nhất mới được.
Sa Khách Nhất nghe được Sở Lưu Giang nói vậy liền gật đầu, càng là thưởng thức thiếu niên trước mặt này hơn.
Tuổi còn trẻ lại có thiên phú như vậy, không những không hề kiêu ngạo mà trái lại tâm tính còn vô cùng khiêm tốn, ổn trọng. Nếu như đổi lại là những kẻ tự nhận mình là thiên tài ngoài kia, chỉ e rằng hận không thể đem hết tài năng của mình triển lộ ra ngoài cho tất cả mọi người cùng thấy.
"Phải rồi, còn chuyện Sở công tử muốn gia nhập Cổ Tinh tông chúng ta, ta suýt chút nữa quên mất." Sa Khách Nhất lúc này chợt nhớ ra.
"Hai ngươi ở đây đợi ta một lát."
Vừa dứt lời, hắn cho đan dược vừa mới luyện được vào trong một chiếc bình nhỏ, rồi thu nó vào trong không gian giới chỉ. Sau đó liền cấp tốc đi ra ngoài phòng luyện đan.
Chỉ một lát sau, Sa Khách Nhất quay trở lại, trên tay hắn còn mang theo một khối thủy tinh cầu.
"Thủy tinh cầu này là vật dùng để kiểm tra linh căn, tư chất." Sa Khách Nhất đưa ra viên thủy tinh cầu.
Loại thủy tinh cầu này dĩ nhiên là cực kì phổ biến trong các gia tộc lớn cũng như các tông môn dùng trong việc kiểm tra thiên phú của đệ tử. Chỉ cần đưa tay đặt lên viên thủy tinh cầu và nhắm mắt lại tập trung cảm nhận, thủy tinh cầu sẽ nhanh chóng đem những thông tin như thiên phú, tu vi của một người hiển lộ ra.
"Ngươi đặt tay lên đây, sau đó nhắm mắt tập trung cảm nhận là được." Sa Khách Nhất chỉ vào khối thủy tinh cầu nói.
Sở Lưu Giang tiến đến phía trước khối thủy tinh cầu, sau đó làm theo lời Sa Khách Nhất.
Thủy tinh cầu này to đại khái bằng cái đầu tiểu hài tử, toàn thân trong suốt, hắn rất tập trung đưa tay đặt lên khối thủy tinh cầu.
Thủy tinh cầu dần dần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó càng ngày càng sáng, đến cuối cùng trở nên ảm đạm.
Sở Lưu Giang thu hồi cánh tay cùng lúc mở mắt ra nhìn thì thấy Sa Khách Nhất đang nhìn hắn với vẻ mặt kì quái.
"Chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề?" Sa Khách Nhất đưa tay lên vuốt bộ râu nói.
Đăng bởi | Typn1711 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 36 |