Sa trưởng lão
Cổ Tinh tông thuộc Đông Châu, là một trong số không nhiều tông môn nằm trong địa giới Hạo Thiên quốc, vốn là một nhất lưu môn phái, có truyền thừa từ xa xưa. Năm vạn năm trước, Tôn Bảo Chí Tôn một đời kiêu hùng quét ngang Cửu Châu Thập Địa sáng lập ra môn phái này và lấy tên Cổ Tinh tông đặt cho môn phái, đã từng là thế lực chấn nhiếp bốn phương, phong quang vô hạn.
Đáng tiếc từ sau trận chiến tranh giành Thiên Mệnh năm đó, Tôn Bảo Chí Tôn đột nhiên biến mất, truyền thừa cũng từ đó đứt đoạn. Năm tháng trôi qua, Cổ Tinh tông dần dần xuống dốc, nay không bằng xưa, đã suy thoái tới mức chỉ có thể đứng vững gót chân ở Nhân Hoàng giới.
Nhưng mặc dù vậy, Cổ Tinh tông đối với bên trong Hạo Thiên quốc mà nói vẫn là để cho không người dám khinh thị. Dù sao cũng đã từng là đỉnh cấp tông môn, nội tình vẫn là phải có.
Lúc này một đạo quang ảnh đang bay nhanh đến trên bầu trời Cổ Tinh tông. Bên trong đạo quang ảnh kia chính là Mộ Hoài Nam cùng Sở Lưu Giang ngồi trên Ngự Phong Hồ Lô.
Hai người sau đó hạ xuống một tòa núi lớn.
"A, là Hoài Nam sư huynh, sư huynh trở về rồi."
"Hoài Nam sư đệ, sự tình lần trước ta nhờ ngươi? Đúng là vòng ngọc phỉ thúy này, Liễu sư muội nhất định sẽ rất vui, ngươi làm việc ta rất yên tâm."
"Hoài Nam sư huynh, không biết chuyến này ngươi có tìm được... Đúng là vật này! Không hổ là người có hiệu suất làm việc đáng tin nhất Vệ Tinh tông."
Trên đường đi, cơ hồ tất cả người nhìn thấy Mộ Hoài Nam đều sẽ chủ động tiến lên chào hỏi, mà lại luôn mang theo vẻ mặt hài lòng vui sướng rời đi.
"Xem ra ngươi rất được đồng môn tín nhiệm." Sở Lưu Giang nhìn Mộ Hoài Nam nói.
"Nào có, ta chỉ là thuận tiện giúp bọn họ chút việc vặt mà thôi." Mộ Hoài Nam cười nói.
Chớ thấy Mộ Hoài Nam nhìn giống như là một tên đan si thường ngày chỉ biết tới đan dược, nhưng kì thực không thể phủ nhận lúc hắn làm việc gì cũng đều làm đến tốt đẹp, chính vì vậy nên được tông môn tin tưởng thường giao cho hắn đảm đương trọng trách ra ngoài làm nhiệm vụ, mỗi lần như vậy đều có người nhờ hắn ở bên ngoài mua chút đồ vật, hắn cũng là đều tìm mua được giúp bọn họ, dần dần như vậy hắn ở trong tông môn rất được sư huynh đệ đồng môn xem trọng.
Sau khi đám người toàn bộ rời đi, Mộ Hoài Nam cười nói: "Đã để công tử chờ đợi, sự tình đều đã xong xuôi, bây giờ ta dẫn công tử đi gặp sư phụ."
Cổ Tinh tông chiếm diện tích rộng lớn, sở hữu không ít tòa núi. Mỗi ngọn núi đều có lầu các, tiểu viện, tịnh xá cho đệ tử,... được xây dựng bên trên.
Hai người Mộ Hoài Nam hướng phía một tòa cự phong đi đến.
Trên tòa cự phong này, cây cỏ cao vút trong mây, lầu các kiến trúc tinh xảo, thiên địa tinh khí nồng đậm, tản mát ra quang mang rực rỡ.
Dưới sự dẫn dắt của Mộ Hoài Nam, Sở Lưu Giang cùng hắn đi lên núi.
Trên núi có một tòa lầu các, phía trên có treo một tấm biển, ba chữ lớn như rồng bay phượng múa.
Đan Dược đường.
Trong phòng luyện đan tòa lầu Đan Dược đường, một tôn đan đỉnh đồ sộ, trưng bày ngay chính giữa phòng luyện đan.
Trước mặt đan đỉnh.
Một nam tử trung niên đầu tóc bù xù, quanh thân phát ra mùi thuốc nồng nặc, vẻ mặt lo lắng nhìn về đan đỉnh: "Chết tiệt, chẳng lẽ lại thất bại, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?"
Đúng lúc này, "phanh" một tiếng vang lên, Mộ Hoài Nam mở cửa phòng đan dược, bước nhanh đi vào trong.
"Sư phụ, đệ tử trở về."
Bùm!
Đột nhiên một lực lượng hung bạo phun ra, lô đỉnh trong phòng ầm vang nổ tung.
Chung quanh bốn phía phòng luyện đan, trận pháp được kích hoạt ngăn cản lực lượng nổ đan lô.
Bị khí tức nổ mạnh phun trúng, toàn thân Sa Khách Nhất đen xì, tóc dựng đứng, bộ dạng giống như bị sét đánh.
"Sư phụ, người không việc gì chứ?" Mộ Hoài Nam lo lắng chạy tới.
"Ngươi còn nói không sao? Ta đã dặn khi ta đang luyện đan không cho phép ai làm phiền, tiểu tử thối, ngươi biết hay không lần này vì để chuẩn bị đột phá luyện dược sư tứ phẩm ta đã tốn bao nhiêu công sức, bị ngươi quấy rầy, hại ta công sức đổ sông đổ biển cả rồi." Sa Khách Nhất giận dữ quát lên.
Sa Khách Nhất vốn là luyện dược sư tam phẩm đỉnh phong, chỉ thiếu một bước cuối liền có thể đột phá, nhưng hao phí ước chừng hơn mười năm vẫn không cách nào làm được, gần đây hắn có cảm ngộ mới, lần này cho rằng mình có cơ hội đột phá, nhưng thời khắc quan trọng lại bị Mộ Hoài Nam đột nhiên xông vào làm phiền, kết quả luyện chế đan dược thất bại.
"Ngươi tốt nhất cho ta một cái lý do để ngươi làm phiền ta, nếu không cho dù ngươi là đệ tử thân truyền ta cũng sẽ lập tức đánh chết ngươi." Sa Khách Nhất không khách khí nói.
"Sư phụ, lần này ta ra ngoài nhặt được một bảo bối vậy nên vội vàng muốn để cho người xem." Mộ Hoài Nam vội vàng giải thích.
"Bảo bối? Bảo bối gì? Nếu như không phải bảo bối liên quan tới đan dược, vậy ngươi giữ lấy bên người hoặc giao nộp cho tông môn là được. Còn cần gì làm phiền tới ta?" Sa Khách Nhất bất mãn nói.
Sau đó hắn nhìn Mộ Hoài Nam, vẻ mặt nghi ngờ: "Chẳng lẽ thật là bảo bối liên quan tới đan dược? Mau, mau đưa ra ta xem."
Sa Khách Nhất mặc dù trong lòng vẫn còn bực tức nhưng nếu là bảo bối liên quan tới đan dược, biết đâu lại có thể giúp hắn đột phá, nghĩ tới đây liền không đợi được thúc giục Mộ Hoài Nam lấy ra bảo vật.
Nhưng không thấy Mộ Hoài Nam lấy ra bảo vật gì mà chỉ nhìn về phía một thiếu niên phía sau lưng hắn.
Lúc này Sa Khách Nhất cũng để ý tới Sở Lưu Giang đang ở phía sau Mộ Hoài Nam.
"Sư phụ, bảo bối mà ta nói chính là người này." Mộ Hoài Nam đưa tay chỉ về phía Sở Lưu Giang nói.
"Hắn? Bảo bối?"
Sa Khách Nhất ngơ ngác trợn mắt nhìn Sở Lưu Giang, đánh giá thiếu niên tuấn lãng kia, sau đó quay lại nhìn Nam Hoài Nhân, khóe miệng co giật, sau lưng cảm thấy mồ hôi lạnh chạy xuống.
Long dương chi hảo? Đồng tính chi luyến? Hai tên nam nhân lại gọi nhau là bảo bối? Chẳng lẽ tên đệ tử này của hắn lại là loại nam nhân đối với nam nhân kia...
Sa Khách Nhất cảm giác trên trán mình đã chảy xuống mồ hôi, vội ho khan một tiếng: "Khụ... Hoài Nam à, mặc dù đối với chuyện tình cảm của ngươi vi sư không nên có ý kiến gì, chỉ là như vậy..."
"Sư phụ, người đang nói gì vậy?"
Mộ Hoài Nam cảm thấy khó hiểu, có phải sư phụ hắn bị ảnh hưởng bởi vụ nổ vừa rồi nên nói năng lung tung hay không?
Lúc này Sở Lưu Giang ở đằng sau lên tiếng đánh gãy cuộc trò chuyện giữa hai người: "Ngươi là đang luyện chế Âm Viêm Tạo Hóa đan?"
Sa Khách Nhất ngạc nhiên nhìn Sở Lưu Giang, nói: "Ngươi nhận biết?"
Hắn có chút kinh ngạc, Sở Lưu Giang làm thế nào biết được hắn vừa rồi luyện chế Âm Viêm Tạo Hóa đan?
"Không sai, vậy thì sao?" Sa Khách Nhất thẳng thắn thừa nhận.
Sở Lưu Giang nhìn vào chỗ đan lô bị nổ sau đó tiếp tục nhìn qua Sa Khách Nhất, lắc đầu nói ra: "Ngươi là không thể nào luyện thành được."
Sa Khách Nhất sững sờ một chút, sau đó quay sang Mộ Hoài Nam hỏi: "Hắn là người nào?"
Mộ Hoài Nam lúc này ở bên cạnh giới thiệu: "Sư phụ, vừa rồi ta còn chưa nói hết đã bị người ngắt lời, vị này chính là Sở công tử."
Sau đó Mộ Hoài Nam đem đầu đuôi sự việc ở phủ thành chủ thuật lại một lần cho Sa Khách Nhất.
"Ha ha ha."
"Không ngờ Sở công tử tuổi còn trẻ vậy mà lại có kiến thức đan đạo uyên thâm như vậy. Nếu như Sở công tử gia nhập Cổ Tinh tông ta vậy thì quả là chuyện tốt." Sa Khách Nhất trên mặt lộ ra tiếu dung cười lớn nói.
Sau đó hắn lại bất chợt thu liễm tiếu dung, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mộ Hoài Nam nói ra: "Tiểu tử thối, ngươi nói là ngươi nợ Sở công tử hơn ba trăm viên trung phẩm linh thạch?"
Mộ Hoài Nam nghe vậy lập tức giật mình, trên trán tuôn ra mồ hôi.
Hắn trên đường từ Bình Khâu thành trở về tới Cổ Tinh tông, cả dọc đường liên tục hỏi Sở Lưu Giang những vấn đề liên quan tới đan dược. Mỗi lần trả lời là ba viên linh thạch, đến nỗi Sở Lưu Giang cảm thấy nếu như còn tiếp tục như vậy chỉ e bị hắn làm cho chỉ nghe tới hai tới chữ đan dược cũng cảm thấy đau đầu, buồn nôn. Vậy là dứt khoát nâng giá từ ba viên trung phẩm linh thạch lên gấp mười lần mới khiến Mộ Hoài Nam ngưng lại không có tiếp tục.
"Sư phụ ngài an tâm, ta sẽ tự mình trả đủ mà." Mộ Hoài Nam vội vàng nói.
"Hừ, ngươi biết vậy là tốt. Đừng tới lúc đó lại tới tìm ta."
Sa Khách Nhất sau đó nhìn về phía Sở Lưu Giang, tươi cười nói: "Sở công tử, ngươi vừa rồi nói ta không thể luyện thành đan dược là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nhìn ra được gì sao?"
"Ngươi trước tiên lại lần nữa luyện chế đan dược để ta xem một chút." Sở Lưu Giang khoát tay nói.
"A, cái này..." Sa Khách Nhất nghe vậy có chút e dè.
Mới vừa rồi nổ đan lô, bây giờ lại kêu hắn đi luyện chế lần nữa, trong một ngày hai lần luyện chế đan dược, nếu như thất bại trước không nói tổn thất dược liệu cùng lô đỉnh, chỉ là hao tổn tinh thần lực cũng đủ khiến hắn mệt chết.
Hắn đang lúc do dự, Mộ Hoài Nam đứng bên cạnh nói: "Sư phụ, nếu không thử thêm một lần, Sở công tử kiến thức tinh thâm biết đâu có thể giúp được."
Sa Khách Nhật nghe Mộ Hoài Nam nói vậy, hai tay nắm chặt, sau đó hắn thở dài, làm ra quyết định nói: "Thôi được, dù sao cũng đã thất bại hơn mười năm rồi, thêm lần nữa thì đã sao."
Sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật đan lô mới cùng dược liệu, bắt đầu luyện chế.
Lò lửa thiêu đốt, tinh luyện dược liệu.
Sa Khách Nhất vừa ra tay, quả nhiên xuất hiện sự khác biệt so với Triệu Bân trước kia. Không hổ danh là luyện được sư tam phẩm đỉnh phong. Bất kể là khống chế đối với dược liệu hay là khống chế đối với lò lửa, cùng với tinh luyện dược liệu... đều là Triệu Bân không thể so sánh nổi.
Mùi đan dược này linh khí mười phần, khiến người ta chỉ ngửi vào một hơi, lại cảm thấy thân thể hoạt bát, thoải mái hơn rất nhiều.
Ầm ầm!
Chỉ có điều, ở thời điểm mùi đan đạt được nồng đậm nhất, đột nhiên thoáng ngừng lại. Kết quả không nằm ngoài dự liệu, lô đỉnh trước mắt ầm ầm nổ tung.
"Ta đã luyện xong. Sở công tử liệu có nhìn ra được gì không?" Sa Khách Nhất vẻ mặt mệt mỏi cùng rầu rĩ nói.
Đăng bởi | Typn1711 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 36 |