Gia nhập Cổ Tinh tông (2)
Tên mập lùn cho đến lúc chết cũng không kịp biết mình đã chết thế nào.
"Bát đệ!"
Đồng bọn bị giết, đám người Tạc Hoàng bang giận tím mặt, ánh mắt tràn ngập sát cơ.
Có tên không nhịn được, cả giận nói: "Giết hắn, báo thù cho Bát ca."
"Tiểu tử, dám giết người Tạc Hoàng bang ta, cho dù hôm nay Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được các ngươi." Điền Khắc Kim tay phải vung lên, ra hiệu động thủ.
Hai tên thủ hạ đồng thời một trái một phải đánh tới Mộ Hoài Nam.
Mộ Hoài Nam thét dài một tiếng, kiếm quang vụt qua, đột nhiên truyền lại hai tiếng kêu thảm thiết, mưa máu bay trong không trung, hai tên đạo tặc Tạc Hoàng bang chỉ có tu vi Tôi Thể cảnh bị một kiếm chém chết, xác chậm rãi đổ xuống.
Nhanh! Quá nhanh!
Nhanh đến nỗi khiến những tên còn lại căn bản không kịp phản ứng, mà lúc này, Mộ Hoài Nam đột nhiên xoay người, Hoa Tử nhất thời sắc mặt đại biến. Hắn vốn đã bị Sở Lưu Giang làm cho trọng thương, bây giờ ý thức được Mộ Hoài Nam nhắm vào mình, toàn thân như mũi tên hướng về phía xa chạy trốn.
"Muốn chạy?"
Mộ Hoài Nam lần nữa điều động linh lực bản thân, đột nhiên không thấy bóng dáng, tiếp đó hàng loạt điểm sáng nhỏ xuất hiện. Những điểm sáng này, mỗi một cái đều theo quỹ tích bất đồng liên tục di động, lại tuần hoàn theo quy tắc kỳ dị nào đó.
Đẩu chuyển tinh di, hàng trăm hàng ngàn ngôi sao theo quỹ tích cố định nào đó, không ngừng biến động vị trí của mình.
Mộ Hoài Nam cũng không có hoàn toàn biến mất, mà là cả người hòa vào làm một thể nương theo những ngôi sao kia di động.
"Thiên Tinh Bộ sao?" Sở Lưu Giang ở một bên quan sát, không khỏi mỉm cười.
Hắn bây giờ đã biết vì sao lúc Mộ Hoài Nam giới thiệu mình là đệ tử Cổ Tinh tông, Sở Lưu Giang lại cảm thấy danh tự này nghe rất quen.
Cổ Tinh Tông chính là khi xưa do Tôn Bảo Chí Tôn sáng lập, Sở Lưu Giang khi ấy có biết nhưng bởi vì thời điểm đó vô tận thời không dần ổn định trở lại hắn cũng lần nữa chuẩn bị "ngủ say" nên không quá để tâm tới chuyện này.
Còn về Thiên Tinh Bộ, đây là một môn bộ pháp cực kì cao thâm. Năm xưa, lúc Tôn Bảo Chí Tôn còn trẻ, Sở Lưu Giang vẫn còn bị nhốt bên trong vô tận thời không, thông qua Hoàng Tinh mang Tôn Bảo Chí Tôn đi quan sát tinh hà. Tôn Bảo Chí Tôn sau khi quan sát cho rằng quỹ tích vận động của những ngôi sao trong tinh hà ẩn chứa thiên địa chi đạo đặc thù nào đó, căn cứ quỹ tích vận chuyển của hơn ngàn ngôi sao, dốc lòng nghiên cứu vài năm, rốt cục sáng tạo ra Thiên Tinh Bộ.
Bộ pháp tinh diệu, đáng tiếc Mộ Hoài Nam mới chỉ tinh thông môn bộ pháp này chứ chưa đạt tới cảnh giới đại thành, nếu là tu luyện tới viên mãn thi triển ra Thiên Tinh Bộ, thân ảnh như quỷ mị, như ảo như thật, nhanh đến mắt thường căn bản không bắt tới.
Mộ Hoài Nam bước ra một bước, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hoa Tử, Mộ Hoài Nam vung kiếm lên, xoát một tiếng, trên cổ họng Hoa Tử xuất hiện một vệt máu, huyết vụ từ chỗ vệt máu phun ra. Chỉ trong sát na, Hoa Tử đã mất mạng.
Thân ảnh hắn nháy mắt lại xuất hiện trước mặt ba tên khác, mấy tên đạo tặc này vừa rồi uy phong không ai bì nổi bây giờ trước mặt hắn lại không chịu nổi một kích. Giống như tu sĩ Tụ Khí cảnh có thể coi tu sĩ Tôi Thể cảnh như con kiến thì tu sĩ Linh cảnh cũng coi tu sĩ Tôi Thể cảnh, Tụ Khí cảnh như trò đùa. Tu sĩ Tụ Khí cảnh, Tôi Thể cảnh chính diện đối chiến với cao thủ Linh cảnh căn bản là lấy trứng chọi đá, ngay cả một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không có.
Thoáng chốc đã mất năm tên thủ hạ, Điền Khắc Kim cảm nhận được Mộ Hoài Nam khủng bố, đang muốn tiến lên lại lui về, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Mộ Hoài Nam đang chiếu thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn, khóa chặt linh hồn hắn.
Trong lúc nhất thời, Điền Khắc Kim cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, quên cả dự tính ban đầu.
Trước mặt hắn là thi thể năm tên thuộc hạ, nhưng lúc này Điền Khắc Kim hoàn toàn quên mất trả thù.
Hắn chỉ biết thiếu niên ở trước mặt này, tựa hồ chỉ cần phất tay một cái có thể khiến hắn bỏ mạng tại đây.
"Các huynh đệ, chúng ta rút lui." Điền Khắc Kim sợ hãi ra lệnh.
Đám người Tạc Hoàng bang còn lại bằng vào tốc độ nhanh nhất chia ra chạy, Mộ Hoài Nam cũng lập tức vung kiếm ngăn cản. Điền Khắc Kim cùng một tên mặt sẹo chính là hai người có tu vi cao nhất trong bọn còn sống, mặc dù lấy thực lực của Mộ Hoài Nam, cũng chỉ có giết chết bốn tên Tôi Thể cảnh sau đó ngăn cản tên mặt sẹo, về phần Điền Khắc Kim thủ lĩnh Tạc Hoàng bang, hắn đành bất lực.
Điền Khắc Kim mắt thấy Mộ Hoài Nam tạm thời không có đuổi kịp mình, trong lòng thở phào một hơi, đang liều mạng chạy trốn, bỗng ánh mắt mãnh liệt ngưng lại nhìn về phía trước.
Sở Lưu Giang đột nhiên xuất hiện bất vi sở động.
"Ngươi tự mình kết liễu hay muốn ta ra tay?" Sở Lưu Giang dùng một loại ánh mắt bễ nghễ thiên hạ nhìn hắn.
Trước câu nói đầy ngạo mạn của Sở Lưu Giang, Điền Khắc Kim giận quá thành cười.
“Quả nhiên là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, Điền Khắc Kim ta đường đường thủ lĩnh Tạc Hoàng bang ngang dọc Bình Khâu thành bao lâu nay giờ đây lại bị một tên chỉ là phàm nhân khiêu khích.”
Không làm gì được cường giả Chân Linh cảnh, chẳng lẽ còn giết không được một tiểu tử không có tu vi như Sở Lưu Giang. Trong lòng tức giận, hét lên một tiếng lập tức chém xuống một đao.
"Địa Ngục Đạo!"
Sở Lưu Giang tâm niệm khẽ động, chầm chậm đưa lên Lục Đạo thủ trạc.
Đúng lúc này, đột nhiên cảnh tượng chung quanh trong nháy mắt biến hóa, vô số quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, âm trầm khủng bố, huyết khí tràn ngập, tối tăm u ám.
Sau lưng Sở Lưu Giang xuất hiện hư ảnh một cánh cổng toàn thân đen như mực kinh khủng.
Hư ảnh xuất hiện ở nơi đây, đều là dung hợp thần quang ngưng tụ thành, uy năng mênh mông, còn chưa phủ xuống, liền để cho Điền Khắc Kim cảm giác được tim đập nhanh, tâm hồn sinh ra áp bách rung động.
Linh lực của hắn, khí huyết của hắn, tất cả trên người hắn, bao quát linh hồn của hắn, vào đúng lúc này đều đang dường như bị điên cuồng hút vào trong cánh cổng, sinh mệnh lực cũng nhanh chóng khô kiệt.
Điền Khắc Kim chỉ cảm giác mình chính đang gặp dằn vặt trước nay chưa từng có.
Dằn vặt bậc này hắn sống mấy chục năm, cũng chưa bao giờ có.
Loại dằn vặt này sản sinh thống khổ trước nay chưa từng có, không đơn thuần là trên thân thể, còn có trên tâm lý cùng linh hồn.
Lục Đạo thủ trạc đệ nhị đạo, Địa Ngục Đạo.
Địa Ngục Đạo, coi như là đạo hung tàn nhất trong ba đại ác đạo.
Mà một khi trũng xuống Địa Ngục Đạo chính là vĩnh viễn không thấy mặt trời. Cái này chính là một cái vực sâu vô tận, không ai có thể giãy giụa đi ra ngoài.
Điền Khắc Kim hoảng sợ nhìn cánh cổng kia, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn căn bản không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy nói: "Xin tha mạng..."
Nhưng linh hồn hắn đã bị hút vào trong hắc ám, chỉ còn lại một bộ thi thể.
"Quả thực cho tới lúc có tu vi vẫn không nên miễn cưỡng sử dụng thì hơn." Sở Lưu Giang sắc mặt có chút nhợt nhạt khẽ nói.
Mộ Hoài Nam giải quyết xong đám người Tạc Hoàng bang kia, vốn là hắn muốn đuổi theo truy kích Điền Khắc Kim, lúc này đi tới ngay tại chỗ không xa, hít vào một ngụm khí lạnh.
Chính mắt thấy tất cả những thứ này, trong lòng cũng cảm thấy không rét mà run.
Nếu đổi lại vừa rồi là hắn, tin chắc kết cục cũng không khác Điền Khắc Kim là bao.
Quả thật như hắn nghĩ, Sở Lưu Giang có thể một mình giải quyết hết đám người Tạc Hoàng bang, nhưng không biết vì cái gì Sở Lưu Giang lại muốn để cho hắn ra tay.
"Thực sự nhìn không thấu." Mộ Hoài Nam thở dài nói.
Kì thực Mộ Hoài Nam lại không biết. Giống với đám người Tạc Hoàng bang suy đoán, Sở Lưu Giang bây giờ vẫn chỉ là phàm nhân, còn chưa có linh lực chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng năng lực của Lục Đạo thủ trạc mà thôi, nếu còn cố tình sử dụng thêm nữa chỉ e sẽ phải trả giá đại giới.
Sau đó hắn tiến đến trước mặt Sở Lưu Giang vẻ mặt có chút ngại ngùng nói: "Sở công tử, ta đã thay giải quyết hết đám người kia, chỉ là..."
Hắn vốn đã nhận lời giải quyết đám người Điền Khắc Kim đổi lại Sở Lưu Giang sẽ gia nhập Vệ Tinh tông. Nhưng lại để lọt lưới tên đầu lĩnh, đang muốn đuổi theo truy sát, Sở Lưu Giang lại bất ngờ xuất hiện giết chết Điền Khắc Kim, vậy nên hắn cho rằng bản thân đã không hoàn thành giao ước.
Lúc này Sở Lưu Giang cũng khôi phục chút khí lực, nhìn hắn cười nói: "Được rồi, đi thôi."
"A..."
Mộ Hoài Nam bỗng nhiên nghe thấy Sở Lưu Giang nói vậy, ngạc nhiên hỏi: "Nhưng đi đâu chứ?"
Sở Lưu Giang liếc Mộ Hoài Nam, nói: "Đương nhiên là đi Cổ Tinh tông rồi."
"Thế nhưng..."
Mộ Hoài Nam còn cho rằng vì mình không hoàn thành giao ước, Sở Lưu Giang sẽ lấy đó để thoái thác, không nghĩ tới Sở Lưu Giang đột nhiên lại nói như vậy.
"Ngươi nếu còn chần chừ, đến lúc đó ta lại đổi ý không đi nữa."
"Được, được, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát." Mộ Hoài Nam lo sợ Sở Lưu Giang đổi ý, vội vàng nói.
Mộ Hoài Nam từ trong không gian giới chỉ lấy ra một chiếc bình hồ lô.
"Sở công tử, mời lên." Mộ Hoài Nam cười nói.
Chiếc bình hồ lô sau đó biến lớn từ chỉ bằng bình hồ lô thông thường thành lớn đủ cho mấy người ngồi lên.
Đây là Ngự Phong Hồ Lô, bảo vật phi hành của Cổ Tinh tông.
Bản thân hắn mặc dù là tu sĩ Linh cảnh, đã có thể ngự vật phi hành nhưng so với Ngự Phong Hồ Lô này tốc độ quá chậm, bởi vì Mộ Hoài Nam đi ra ngoài làm nhiệm vụ nên được tông môn cho mượn để sử dụng.
"Đợi một chút." Sở Lưu Giang nói.
Mộ Hoài Nam nghe vậy cũng không vội, chờ Sở Lưu Giang.
Còn cho là Sở Lưu Giang muốn làm chuẩn bị trước lúc rời đi, chỉ thấy hắn đi quay trở về chỗ đám người Tạc Hoàng bang. Một lúc sau mới quay lại đi đến bên cạnh thi thể tên Điền Khắc Kim.
Sở Lưu Giang nhặt lên không gian giới chỉ trong tay hắn rồi kiểm tra bên trong, sau đó thu toàn bộ tài vật bên trong túi "Thần Kỳ", đánh giá nói: "Ít như vậy? Mấy tên đạo tặc này cũng thật quá nghèo, ra ngoài ăn cướp cũng không mang theo nhiều tiền chút."
"Bất quá thịt muỗi cũng là thịt." Cuối cùng Sở Lưu Giang tự an ủi nói.
Mộ Hoài Nam nghe hắn nói vậy cũng không biết phải nói gì. Giải đáp phải cần có linh thạch, nhẫn trữ vật của đạo tặc cũng cướp đoạt không bỏ qua, chẳng lẽ người thiếu niên mà hắn nhìn không thấu trước mặt này lại là người ham mê tiền tài đến như vậy?
Lúc Mộ Hoài Nam còn đang thất thần suy nghĩ, Sở Lưu Giang đi tới vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Đăng bởi | Typn1711 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 22 |