Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 73: Đầu nguồn câu hỏi

Tiểu thuyết gốc · 1592 chữ

"Một người bị kéo vào trong thời gian và không gian song song?"

"Có lẽ tại một thời không khác thuộc về Lê Na này, tôi đang xuất hiện cạnh Thanh Linh..."

Hoàng Tuân cúi đầu và suy nghĩ.

Cậu quay đầu nhìn khung cảnh xung quanh, và phát hiện ra rằng những học sinh khác dường như không chú ý đến sự biến mất của Nhật Minh.

Như thể.

Nhật Minh đã bốc hơi mà không ai để ý...

"Theo hiểu biết về kịch bản tiểu thuyết chung để mà nóii."

"Có hai loại tình huống sau khi một người sống sờ sờ biến mất khỏi tầm mắt mà để người khác cũng không có phản ứng."

"Một là khi người đó biến mất, mọi người sẽ mất đi ký ức về người đó. Đây là một loại tình tiết dễ xuất hiện."

"Còn lại là lúc mọi người không để ý, ví dụ như đi vào điểm mù hay gì đó, rồi sau đó cũng không xuất hiện nữa..."

Hoàng Tuân tắt bảng điều khiển tiểu thuyết của cậu, suy luận có trật tự trong đầu.

Nhắc đến tin đồn có học sinh mất tích trong ngôi trường này.

Cậu chỉ có thể suy đoán trường hợp này là tình huống thứ hai.

Rốt cuộc, nếu mọi người đều mất trí nhớ về người đó, thì những tin đồn như vậy sẽ không tồn tại.

Suy nghĩ một lúc.

Hoàng Tuân ngước nhìn Lê Na và hỏi cô, "Tôi có thể giúp gì cho cô đây?"

Mặc dù cô gái trước mặt không đến từ cùng một thời không với cậu.

Nhưng cậu chắc hẳn rằng trong thời không khác đó, Hoàng Tuân vẫn là một người tương đối đáng tin cậy đối với Lê Na.

Vì vậy thái độ của Lê Na đối với Hoàng Tuân.

Sẽ không phấn khích như vậy ngay từ lần gặp đầu tiên.

"Tôi hẳn là tới thế giới này lâu hơn anh. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều tin tức về trường khi ở đây."

Lê Na dắt Hoàng Tuân đứng dậy bước ra khỏi căng tin, vừa nói vừa đi xuống lầu.

"Về việc học sinh mất tích, tôi đã đích thân gặp họ vài lần trước đây. Bởi vì túi thơm cảm giác, tôi có thể cảm nhận được vị trí gần chính xác nơi họ mất tích lần cuối, tại thời điểm cảm giác đến họ bị ngắt."

Hoàng Tuân đi phía sau Lê Na, và không thể không xen vào một câu hỏi: "Cho nên cô muốn đi đến những nơi đó để tìm người?"

"Ừ... Vị trí mà tôi cảm thấy có lẽ là gần tòa nhà dạy học. Bởi vì tôi vẫn nhớ một số câu hỏi về kịch bản của Trường THPT Trần Hưng Đạo, nên tôi đã đi tìm những địa điểm kỳ lạ đó."

"Ao nước, sân thượng, sân chơi..."

"Tôi đã tìm kiếm những nơi này, nhưng không có kết quả gì."

Một đám đông học sinh nhộn nhịp đi ngang qua Lê Na và Hoàng Tuân.

Thỉnh thoảng, một vài học sinh sẽ đưa mắt tò mò nhìn chiếc cặp lớn màu xanh đậm trên lưng Hoàng Tuân.

Căn tin của trường vẫn đông nghịt người...

Sân chơi.

Hồng Mạnh, một trong số ít người Hoàng Tuân từng có giao lưu, đang đổ mồ hôi ném bóng rổ, vây quanh giữa một nhóm người xem.

Một cú ném đặc trưng được gửi vào lưới từ xa một cách mượt mà, với một cú ba điểm hoàn hảo..

Cậu theo bản năng tránh sân bóng rổ.

"Cô nghĩ rằng chúng ta có thể tìm ra những bí mật về ngôi trường này, miễn là chúng ta tìm thấy chỗ những học sinh mất tích?"

Hoàng Tuân hỏi Lê Na.

"Ừ, dù sao muốn tìm cốt truyện, nhất định phải ở ở nơi gần chính tuyến cốt truyện."

Lê Na gật đầu.

Sau khi nói xong, cô ấy đi tới và nhìn Hoàng Tuân và nói thêm: "Anh đã dạy tôi cái này."

Hoàng Tuân im lặng.

Cậu ở thời không này, không có dạy Lê Na cái này ...

Nhưng.

Cách tiếp cận của Lê Na không có nhiều vấn đề, hiện tại điều cần tìm hiểu là câu truyện của người mẹ và quy tắc của Trường THPT Trần Hưng Đạo.

Là hai chính tuyến trong câu truyện.

Nếu họ có thể mở thắt nút và kết thúc câu truyện dài này, thì họ có thể rời khỏi đây và trở về thế giới thực.

"Cô sẽ đi đâu tiếp theo?"

Hoàng Tuân tiếp tục hỏi Lê Na.

"Phòng hiệu trưởng, tôi luôn cảm thấy nơi đó cho dù không có kết quả, cũng sẽ có một chút liên quan đến câu truyện trường học."

"Thời gian là?"

"Buổi tối, thời điểm học sinh học thêm buổi tối trở về ký túc xá, lúc đó tòa giảng dạy không có bao nhiêu người, hiệu trưởng cùng giáo viên cũng sẽ trở về, đây là tốt nhất thời điểm tránh tụ tập."

"Đến lúc đó, chúng ta sẽ một người canh chừng, một người vào trong tìm thông tin."

Lắng nghe ý kiến của Lê Na.

Hoàng Tuân không thể không cảm thấy một chút cảm thán.

Đây là một Lê Na khác trong thời không song song khác, quá khác biệt so với người mà cậu đã gặp trước đây.

"Được, vậy chúng ta về trước đi, buổi tối gặp."

Hoàng Tuân cảm thấy rằng không có gì sai với ý tưởng của cô, vì vậy sau khi suy nghĩ về nó một lúc, cậu đã đồng ý.

Hai người cùng nhau đi xuống cầu thang ký túc xá và dừng lại.

Hoàng Tuân nhìn bộ dạng của Lê Na, biết rằng bên kia nên có một số việc phải làm mà không nói với cậu, vì vậy cậu không hỏi quá nhiều, và tùy ý nói một vài câu.

Ví dụ, tập trung ở đâu vào thời điểm đó, v.v.

Lúc chuẩn bị về ký túc xá...

"Đúng rồi, Hoàng Tuân!"

Khi cậu chuẩn bị bước vào tòa nhà ký túc xá, Lê Na đã ngăn cậu lại.

Hoàng Tuân quay đầu lại và im lặng nhìn Lê Na.

"Anh nhất định phải tới, nó rất quan trọng."

"Tôi biết rồi."

Cậu trả lời.

...

Ban đêm.

Trời lạnh hơn thời tiết hôm qua, những học sinh trong lớp chỉ mặc áo phông ngắn tay trong bộ đồng phục học sinh kéo khóa quần, đút tay vào ống tay áo, co chân trên ghế.

Trong đêm nay, lần đầu tiên thầy không có giảng bài.

Thay vào đó, ông ấy đưa mọi người đến phòng máy, đặt tấm vải chiếu xuống và tìm một bộ phim coi như kinh điển để chiếu cho học sinh coi,

Trong phòng học tắt đèn.

Chỉ có máy chiếu đang chiếu phim trên bảng đen, tạo ra ánh sáng mờ lấp lánh phản chiếu lên khuôn mặt mọi người ...

Hoàng Tuân vẫn ngồi ở hàng cuối cùng.

"Hồ Thanh Đoan" bên cạnh cậu không nghiêm túc làm bài như mọi khi, mà ngẩng đầu lên và xem phim một cách nghiêm túc.

Trên thực tế, không có nhiều gia đình có TV trong thời đại này.

Nhiều học sinh có nhà có điều kiện kém chỉ có thể thỉnh thoảng đến phòng chiếu phim để xem phim.

Cảnh mà giáo viên có thể cho mọi người xem phim cùng nhau như thế này.

Đó là lúc mà nhiều người yêu thích nhất...

Bộ phim được chiếu là một bộ phim tương đối cũ.

Bởi vì Hoàng Tuân đã xem bộ phim này nhiều lần trước đó.

Vì vậy, cậu không có ý định đi xem phim ...

Khác với những người khác.

Thay vào đó, cậu đang chờ đợi thời điểm tan học.

Lê Na cùng với cậu đã quyết định rằng ai tan học trước sẽ xuống vườn hoa dưới lầu đợi đối phương, rồi giả làm một đôi cùng đi trò chuyện.

Đợi nửa giờ, sau khi các học sinh và giáo viên đã trở về gần hết.

Liền bắt đầu hành động ...

Hóa ra.

Khi có mục tiêu để chờ đợi.

Thời gian trôi qua thật là rất lâu.

Hoàng Tuân không thể đếm được số lần cậu nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, lúc này, vẫn còn hơn bốn mươi phút trước khi kết thúc giờ ra khỏi lớp.

Cậu thực sự không có gì để làm.

Cậu chỉ có thể mở bảng điều khiển tiểu thuyết của cậu, sẵn sàng nghiên cứu để xem có nội dung nào được cập nhật không.

Tuy nhiên, khi cậu mở bảng điều khiển của mình.

Câu truyện được cập nhật ở trên đã khiến cậu dừng lại...

【Hoàng Tuân và nàng thơ. 】

【Không nghĩ tới bọn họ lại táo bạo đột nhập vào căn phòng đó như vậy. 】

【Họ thấy những thứ không nên thấy...】

【Câu truyện kết thúc. 】

【 Bươm bướm, không phải lúc nào cũng đẹp đẽ. 】

Hoàng Tuân đọc nội dung trên.

Nghĩ đến phòng hiệu trưởng, Lê Na hẹn mình sắp đến...

Đột nhiên nhớ lại lần cuối cùng ở Trường THPT Trần Hưng Đạo.

Thực hiện các câu hỏi kia --

【Câu ba: Thấy bươm bướm trong phòng hiệu trưởng làm sao bây giờ.】

【A, bắt lấy nó; B, nhìn nó chằm chằm; C, chạy trốn khỏi nó; D, thả nó xuống nước. 】

Bạn đang đọc Kịch Bản Kinh Dị sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.