Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 75: Đầu nguồn câu hỏi (3)

Tiểu thuyết gốc · 1605 chữ

"Đánh cậu ta?"

"Muốn gọi người không?"

Trần Hậu ở bên cạnh Hồng Mạnh cười hỏi.

Nhưng đối với cái này, Hồng Mạnh chỉ là ngang nhiên săn tay áo, nói: "Mày nghĩ đó là ai? Cần chi phải gọi người, hai người chúng ta là đủ rồi."

Trần Hậu gật đầu tán thành.

Nhưng cậu ta tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhắc nhở Hồng Mạnh: "Vậy cùng con Ngân hẹn hò thì sao? Hiện tại nó hẳn là đang ở dưới lầu chờ cậu đấy, nếu như đi trễ, có khi lần này lại bị đá!"

Nghe những lời của Trần Hậu.

Hồng Mạnh trên mặt biểu lộ có chút không nhịn được.

Phạm Thiên Ngân là cô bạn gái mà cậu ta đã hẹn hò được cách đây không lâu, tuy có thể nói là khá cáu kỉnh nhưng cô ấy vẫn rất xinh.

Đó là mục tiêu mà cậu đã chuyển sang, sau khi thất bại trong việc theo đuổi Hồ Thanh Đoan...

Không may thay.

Mặc dù bề ngoài Hồng Mạnh trông giống như một thiếu niên nổi loạn tiêu chuẩn, nhưng cậu ta không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu.

Vì con gái bao giờ cũng trưởng thành hơn con trai cùng tuổi trong thời trẻ tuổi.

Cậu sẽ luôn bị động không rõ nguyên nhân trong mối tình này.

Có thể nói, đó là bước đầu tiên trong giai đoạn “Sợ vơ”.

Loại điều này được nói ra bởi bạn tốt của mình.

Hồng Mạnh trên mặt tự nhiên không nhịn được.

Cậu ta quay người lại giả vờ không quan tâm nói: "Làm như tôi sợ cô ta vậy? Gọi Thiên Ngân cùng nhau đi, để cô ta xem cảnh tượng ngầy lòi của chúng ta."

"Ha ha ha! Được!"

Trần Hậu sẵn sàng đồng ý.

Trên thực tế, việc bắt nạt Hoàng Tuân đã trở nên phổ biến, thỉnh thoảng khi không có việc gì làm, họ sẽ cố tình đi kiếm chuyện và đánh đối phương.

Vì vậy, suy nghĩ của hai người lần này .

Thực sự không phải là một vấn đề lớn ...

Sau đó cả hai không nói gì nữa, họ chỉ đi theo Hoàng Tuân xuống lầu, và sau khi gọi Phạm Thiên Ngân cùng nhau, họ căng thẳng đi theo phía sau Hoàng Tuân như thể họ sắp làm một việc quan trọng.

...

Hoàng Tuân không nhận ra điều này.

Trên thực tế, nếu cậu chịu mở bảng tiểu thuyết của mình ra xem, thì cậu sẽ biết rằng phía sau cậu có ba người bạn học lén lút cực kỳ đáng yêu…

Nhưng thực tế thì không.

Tâm trí của Hoàng Tuân đã ở trong văn phòng của hiệu trưởng.

Bây giờ cậu chỉ muốn mộ hồi, sau khi lên phòng hiệu trưởng.

Phải làm gì nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Cậu thậm chí còn không nghĩ đến rằng người bạn cùng lớp luôn thích bắt nạt "bản thân" sẽ đến theo dõi cậu...

Không lâu sau đó.

Hoàng Tuân đã đến vườn hoa phía sau của trường.

Rõ ràng Lê Na đã tan học từ sớm, khi đến đây, cậu đã có thể nhìn thấy Lê Na đang yên lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ dài cách đó không xa.

"Hả? Tan học rồi à?"

Lê Na thấy Hoàng Tuân đến.

Cô rất vui vẻ chào anh.

Cô nhìn thấy chiếc túi nhựa màu đen trong tay Hoàng Tuân, và có chút nghi ngờ hỏi: "Anh mang theo cái gì vậy? Muốn dùng sao"

Dùng.

Tự nhiên là đề cập đến một vật gì đó giống như đầu nguồn nguyền rủa.

"Không phải, đây là canh sườn mẹ tôi đưa đến trường, trước khi tan học đến đưa cho tôi, tôi cũng không về ký túc xá, nhân tiện mang đến đây. "

Hoàng Tuân lắc đầu và trả lời.

"Canh sườn?!"

Lê Na nghe được ba chữ này, không biết vì sao hai mắt sáng lên, tựa hồ nghe cậu lời nói, bị kích thích thèm ăn.

Cô không khỏi liếm môi, nhìn túi nhựa lịch sự hỏi: “Có thể để cho tôi ăn một chút không?”

Hoàng Tuân lại lắc đầu.

"Không thể."

Câu từ chối câu hỏi không do dự.

Nếu là canh sườn bình thường, Hoàng Tuân có đưa tất cả cho Lê Na hay không cũng không sao.

Dù sao thì cậu cũng không thực sự thích nó.

Nhưng những gì cậu mang bây giờ, là được làm bởi một trong những nhân vật chính của câu chuyện quỷ dị này, mặc dù nó rất ngon.

Nhưng ai biết được nguyên liệu bên trong là gì!

Trong trường hợp có bất kỳ tác dụng phụ nào sau khi uống nó, cái mất nhiều hơn cái được ...

"Chà, thật nhỏ mọn!"

Thấy Hoàng Tuân từ chối, Lê Na không nói gì thêm.

Cô vừa quay đi vừa cố gắng kiềm chế đầu óc không nghĩ đến món canh sườn đó.

"Ngồi đi."

Cô nói với Hoàng Tuân.

"Ừm."

Hoàng Tuân đặt canh sườn giữa hai người họ, sau đó cúi xuống và ngồi sang một bên ...

Sân trường vào ban đêm.

Luôn luôn khiến người ta thư giãn đầu óc.

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống mặt đất, giống như trải lên một tấm màn vải mỏng vàng nhạt.

Tất cả đèn trong tòa nhà dạy học đã được tắt.

Chỉ còn lại những dãy hành lang tối đen...

Những học sinh khuôn mặt ngây ngô mặc đồng phục học sinh ra vào sân chơi, trong tay mang theo những chai giữ nhiệt kiểu cũ. Bên cạnh căn tin, họ đang sử dụng lò sưởi để lấy nước nóng để rửa mặt..

Tiếng cười thơ ngây rộn ràng khắp nơi.

Thỉnh thoảng, một vài cặp đôi trẻ yêu nhau ngồi bên nhau trên thảm cỏ của sân bóng, nói về những điều thú vị đã xảy ra mấy ngày hôm nay.

Trên bậc đá phía sau.

Các thành viên của câu lạc bộ ghi ta đang nắm giữ những cây đàn chất lượng cũ không bảo dưỡng tốt.

Không thành thạo gảy dây đàn.

Thỉnh thoảng, ngẫu nhiên vuốt lên xuống dây dàn và hát một vài từ ...

Sân bóng rổ không rõ ràng lắm, có một thanh niên thực sự yêu thích bóng rổ.

Cầm quả bóng rổ đã có một chút bong tróc, người đó đang cố gắng rèn luyện cú ném sau lưng..

Trong vườn hoa.

Phía sau Hoàng Tuân và Lê Na...

Dưới tán cây xanh tốt, ba người bạn học nổi loạn kia không biết làm gì ngoài bắt đầu đi theo họ, lặng lẽ trốn sau lưng họ như những tên trộm.

Hồng Mạnh nhìn Hoàng Tuân vui vẻ trò chuyện với bạn nữ xinh đẹp mà cậu ta không biết.

Khiến cậu ta không thể không cảm thấy một chút khó chịu.

"Thằng này không phải thích Hồ Thanh Đoan à? Giờ lại ngồi nói chuyện vui vẻ với người khác làm gì?"

Cậu ta trầm giọng nói.

Trần Hậu, người ở bên cạnh cậu ta, cũng cảm thấy hơi kỳ lạ với cảnh tượng trước mắt, như thể cậu ta không thể tin rằng "Hoàng Tuân yếu đuốii" thực sự đã có bạn gái.

"Không biết, trước kia không có chú ý tới, xem ra là đã hẹn hò."

Trần Hậu nhẹ nhàng trả lời.

"Thật là một tên khốn kiếp!"

Hồng Mạnh chửi rủa.

Đối mặt với tình hình hiện tại.

Câu chửi mà cậu hay thốt ra là khốn kiếp.

Và sau một thời gian...

Chửi thêm vài câu tương tự.

Phạm Thiên Ngân đứng sau hai người họ.

Với khuôn mặt trang điểm của cô khá phổ biến vào thời đại này anh ấy sốt ruột hỏi: "Các cậu định làm khi nào? Các cậu sẽ đánh bạn gái của cậu ta cùng nhau à?"

"Không có, tôi không bao giờ đánh con gái."

Trần Hậu trả lời, sau khi nhìn xuống đồng hồ, cậu ta quay sang Hồng Mạnh và hỏi: "Khi bọn họ trở lại ký túc xá sau đó, cậu ta sẽ đưa đưa cô gái này trở lại ký túc xá, sau đó chúng ta sẽ ra tay, được không?"

"Được, được."

Hồng Mạnh dùng sức gật đầu.

Có thể là do ganh ghét.

Khi nhìn thấy Hoàng Tuân, người thường xuyên bị cậu ta bắt nạt, có một cô bạn gái xinh hơn Phạm Thiên Ngân, một cơn tức giận không thể kiểm soát nổi lên, như thể hôm nay cậu ta không cho Hoàng Tuân ăn đòn.

Cơn giận trong lòng cậu ta sẽ không thể kìm nén được...

Sau đó.

Chờ cho đến khi thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Các học sinh trên sân chơi gần như đã trở về ký túc xá của mình, và Phạm Thiên Ngân gần như không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa.

Cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy.

Hai người ngồi trên băng ghế.

Đã di chuyển……

"Hả? Hình như hướng bọn họ không phải ký túc xá?"

"Tới tòa nhà dạy học?"

"Không phải đều đã tắt đèn hết rồi sao?"

"..."

"Hửm, chẳng lẽ là..."

Hồng Mạnh đột nhiên trở nên hăng hái, như thể cậu ta sắp phát hiện ra một tin tức độngt trời nào đó, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta có chút phấn khích.

Cho dù về ký túc xá muộn, cậu không quan tâm mình có bị phạt hay không, cậu quay đầu nói với hai người bên cạnh.

"Đi theo!"

Bạn đang đọc Kịch Bản Kinh Dị sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.