Chương 76: Đầu nguồn câu hỏi (4)
...
Đêm dần sâu.
Trong hành lang tòa nhà dạy học yên tĩnh, tiếng bước chân nhỏ dần dần vang lên.
Đèn trong khu ký túc xá đã tắt, chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo phản chiếu trên sàn bê tông qua mảng kính xanh trong hành lang.
Bên cạnh lan can bằng sắt đã bong tróc một phần lớp sơn đen, có một chiếc hộp nhỏ bằng bìa cứng.
Dụng cụ vệ sinh được xếp trong hộp, nằm gọn gàng trong góc…
Hoàng Tuân và Lê Na bước lên cầu thang.
Phòng hiệu trưởng cùng vị trí với lần trước trong câu chuyện kịch bản trường THPT Trần Hưng Đạo, nó nằm ở phía bên tay phải của hành lang trên tầng hai.
Cả hai đi về phía văn phòng hiệu trưởng mà không nói gì.
Đằng sau họ, Hồng Mạnh và những người khác vẫn đang theo dõi lén lút...
"Này, đi nhẹ thôi!"
Hồng Mạnh nắm lấy Trần Hậu, người đang nặng nề bước đi bên cạnh cậu ta, và nói với cậu ta bằng giọng nhỏ đến mức chỉ hai bên mới có thể nghe thấy.
Nhìn bóng lưng hơi mờ trong tầm mắt.
Cậu ta nhìn xung quanh, tính toán thời gian và định đợi hai người Hoàng Tuân đi xa hơn rồi mới đi theo họ.
Phải đề cập đến.
Có thể là do họ thường làm những chuyện "lén lút" này, vì vậy mà việc theo dõi cặp đôi Hoàng Tuân của họ thực sự khá thành thục.
Dù là tại trong đêm tối im lìm.
Bọn họ cũng có thể chuyển động gần như không phát ra âm thanh.
"Hai người bọn họ đang tìm một nơi tốt để làm cái “ấy “sao?"
"Tầng hai hình như cũng không có gì quá bí mật. Về phần phòng học, lỡ có học sinh ra vào đột nhiên nhớ tới cái gì không mang, đi vào thấy thì sao..."
Hồng Mạnh ngồi xổm ở đằng xa với hai người kia.
Cậu ta kinh ngạc nhìn hai người cách đó không xa, tự hỏi tại sao bọn họ lại chọn làm chuyện như vậy ở trong phòng học.
Thậm chí so với vườn hoa phía sau, nơi có nhiều hoa và cây cối sẽ che khuất tầm nhìn của người khác ngay khi nằm xuống, nguy cơ xảy ra bị phát hiện ở đây còn cao hơn nhiều.
Dù sao, có một tòa ký túc xá nam đối diện với tòa nhà dạy học.
Lâm Hùng rất rõ ràng...
Sau khi tắt đèn vào ban đêm, sẽ có nhiều sinh viên trằn trọc không ngủ được, buồn chán và mất tập trung, họ sẽ ngủ ở giường tầng trên của ký túc xá và nhìn qua cửa sổ, tương tự như đếm cừu để dễ ngủ. ..
"Quên đi, tên ngốc này đại khái là lần đầu tiên tìm tới như vậy, bị người trông thấy cũng đáng đời!"
"Cô gái đó con mắt có vấn đề đúng không? Làm sao mà cô ta lại yêu cậu ta?"
Hồng Mạnh, người đang trốn trong bóng tối, có chút nghiến răng.
Cậu ta ước gì mình có thể chạy đến và nói với cô gái đó rằng, Hoàng Tuân là một tên đê tiện đến nỗi cậu ta vừa mới viết một bức thư tình cho cô gái khác trong lớp cách đây không lâu!
Bây giờ là lúc để móc cô ấy lên.
"Mấu chốt là thằng đó thực sự cua được cô ta!"
Hồng Mạnh càng nghĩ về điều đó,cậu ta càng trở nên tức giận ...
Tại thời điểm này.
Phạm Thiên Ngân phía sau cũng có biểu cảm kỳ lạ.
Vì trước đây cô không nhìn rõ mặt hai người, nên cô không nghĩ ngợi gì cả, đi theo Hồng Mạnh chỉ để cho vui.
Nhưng vừa rồi, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của cô gái trong thoáng chốc, cô nhận ra có gì đó không đúng.
"Cô gái kia hình như là bạn gái của nam sinh lớp em tên là Nhật Minh, em nhớ hình như alf vậy..."
"Nam sinh đó đã nghỉ ốm chiều nay và không đến trường."
Phạm Thiên Ngân ngồi xổm xuống và nói nhỏ điều gì đó.
"A ha?"
Trần Hậu cảm thấy rằng vấn đề này có vẻ hơi hay ho.
Cậu ta cẩn thận nhìn phía xa, vẻ mặt phức tạp: "Chẳng lẽ là trong truyền thuyết bắt cá hai tay?"
"Cái quái gì mà bắt cá hai tay, Hoàng Tuân và Hồ Thanh Đoan không có hẹn hò!"
Lâm Hùng bổ sung một câu.
Trong tầm mắt của cậu ta, cậu đã nhìn thấy hai người đó đang đứng trước phòng hiệu trưởng, lóng ngóng chuẩn bị đi vào...
"Cái con đó cũng không phải tốt lành gì, chúng ta ở nửa chừng liền xông vào, đem hai người cùng đánh, coi như là thay trời hành đạo!"
"Không phải phòng học, mà là phòng hiệu trưởng?"
"Chơi mà cũng kích thích vậy sao?!"
Sau khi Hoàng Tuân và Lê Na vặn nắm cửa phòng hiệu trưởng và bước vào, Hồng Mạnh vẫy tay, và ba người họ bước từng bước nhỏ đến gần văn phòng hiệu trưởng.
Khác với lớp học.
Phòng hiệu trưởng không có cửa sổ nhìn ra hành lang.
Giờ phút này đóng cửa lại, bọn họ chỉ có thể cẩn thận dán tai lên trên cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Điều này làm cho Hồng Mạnh, người ban đầu muốn xem cảnh phim “kịch tính’ bên trong,
Không thể không cảm thấy có chút khó chịu.
Cứ tưởng là được xem phát sóng trực tiếp, không ngờ lại là đài phát thanh...
...
…
Phòng hiệu trưởng.
Không giống như nơi có dấu vết thời gian lốm đốm cũ kĩ mà Hoàng Tuân đã thấy trước đây, sau khi bước vào văn phòng hiệu trưởng, thứ mà cậu thấy trước mắt là một căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp.
Chiếc tủ kê sát tường chất đầy tài liệu, nhưng chỗ đáng lẽ đặt lư hương lại trống không.
Trên bàn.
Ngoài ra còn có một vài cuốn sách có bìa lạ...
Lê Na nhìn quanh toàn bộ căn phòng, cô ta cũng giống như Hoàng Tuân, cũng đã vào phòng hiệu trưởng cũ kỹ câu truyện trước đó .
Sau một hồi tạm dừng.
Hoàng Tuân trầm giọng hỏi.
"Được rồi, cô muốn làm gì tiếp theo?"
"Ngồi xổm xuống trước đi, để tôi tìm... tôi luôn có dự cảm, nếu như có người phát hiện nơi này, nhất định sẽ nghiêm trọng."
Lê Na trả lời, chỉ vào cửa.
Hoàng Tuân không nói gì thêm về chuyện này.
Cậu chỉ lẳng lặng đi đến cửa phòng hiệu trưởng, ngồi xổm xuống, áp tai vào cửa, để khi có người đi qua, cậu có thể nghe rõ tiếng bước chân của bọn họ hơn.
Cái này về cơ bản phù hợp với kế hoạch trước đây của họ.
Sau khi Hoàng Tuân ra hiệu cho Lê Na rằng không có vấn đề gì, cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu tìm kiếm đồ đạc trong phòng hiệu trưởng...
…………
"Cái gì? Ngồi xổm?"
"Để tôi?!"
"Biết phát hiện làm ở đây rất nghiêm trọng... lại còn chọn chỗ này? !"
Hồng Mạnh, người đang dán chặt tai vào cửa, mở to mắt nhìn.
Tòa nhà dạy học này xây dựng đã nhiều năm, chức năng cách âm thì phải nói, thật sự rất kém.
Thậm chí, có lúc hai lớp cách nhau hai tầng lầu cũng nghe được giáo viên giảng buổi sáng rất to.
Mặc dù nhà trường đã nói hơn một lần rằng, sẽ xây dựng lại tòa nhà dạy học.
Nhưng ít nhất hiện tại, học sinh còn chưa thấy có hành động gì…
Thế là cuộc nói chuyện giữa hai người trong phòng.
Rõ ràng và không thể nhầm lẫn được truyền vào tai Hồng Mạnh.
"Chậc. . . Thật là, cái này quá chủ động a!"
Lâm Hùng sau khi nghe được đối thoại vừa rồi, cơ hồ muốn chạy vào trong phòng nhìn một chút!
Coi ngồi xổm là tư thế kỳ lạ như thế nào!
Văn phòng hiệu trưởng không có cửa sổ dẫn ra hành lang, đương nhiên là đã giết chết ý tưởng của cậu ta, trừ khi cậu có thể bám lên cửa sổ bên ngoài như Người nhện.
Nếu không thì.
Chỉ có thể lắng nghe âm thanh và thưởng thức nó.
Khiến cậu ta rất khó chịu...
Và tại thời điểm này.
Trần Hậu, người đứng sau cậu ta vì không có đủ chỗ chen vào, trông rất nhàm chán.
Cậu ta chỉ có thể đứng đó và nhìn trái nhìn phải.
Cơn gió se lạnh về đêm cuốn vào, cậu siết chặt chiếc áo đồng phục học sinh màu đông...
Nhưng khi Trần Hậu nhìn lướt qua cầu thang.
Cậu ta dừng lại.
Con mắt hơi híp lại một chút...
Ở góc cuối hình như có một bóng đen, hình như có người đang ngồi xổm trên mặt đất.
Có thứ gì đó giống như tóc xõa từ trên xuống dưới, như thể nó đã lâu không được rửa sạch, nó khá lộn xộn.
Trong đêm tối.
Có vẻ mù mù mịt mịt...
"Đó là cái gì? Cây lau nhà? Vừa rồi hình như không có nhìn thấy."
Trần Hậu đôi mắt có chút cận thị, bởi vì cậu ta luôn thức khuya đọc sách nhỏ, nhìn phía cuối bóng đen, cảm thấy có chút kỳ quái.
Có một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng...
Trần Hậu dùng tay chọc vào lưng Hồng Mạnh và ra hiệu giúp đỡ để xem chuyện gì đang xảy ra ở đó.
Nhưng những gì tiếp đó là sự thiếu kiên nhẫn của Hồng Mạnh.
Đùa sao!
Hồng Mạnh lúc này đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng, hiện tại là lúc tiến vào hành động chính, làm sao cậu ta có thể quan tâm đến Trần Hậu vào lúc này.
Vì vậy, cậu ta đã làm một cử chỉ, ra hiệu im lặng nghiêm túc.
Nói với Trần Hậu đừng làm phiền cậu ta nữa.
Sau đó, cậu ta tiếp tục dán tai vào cửa và lắng nghe cẩn thận ...
"Cái gì, tao còn không có xem qua."
Trần Hậu phàn nàn trong lòng.
Cậu ta hướng ánh mắt về phía cuối hành lang vừa nãy.
Điều quỷ dị là.
Cậu ta cảm thấy cái bóng đen kia tựa hồ lớn hơn một chút, tựa hồ cùng trước kia không giống nhau.
Không, chính xác là...
"Di chuyển?"
Trần Hậu nghĩ như vậy.
Cậu ta theo bản năng lui về phía sau hai bước, hai mắt nhìn chằm chằm cái bóng kia, không khỏi có chút lông tơ dựng đứng...
Đăng bởi | Zerotest03 |
Thời gian |