Anh nhớ lại cách mình đã nâng cấp mô-đun RPG.
“Nếu mỗi lần nâng cấp đều phải cận kề cái chết…”
“Thì ai chịu nổi đây?”
“Dù mình đâu phải là loại chiến binh có thể liên tục cận tử rồi hồi sinh!”
Cọt kẹt—
Cánh cửa gỗ trước mặt anh kêu lên, hé mở.
Anh ngẩng đầu lên và thấy nữ tu già bên phòng kế bên, dường như bà bị tiếng ho của anh làm thức giấc và sang kiểm tra.
“À, cảm ơn bà đã giúp đỡ cháu!”
Lâm Phong vội vàng cảm ơn người đã giúp mình thoát khỏi cơn lạnh tàn khốc ở rìa thị trấn.
Nữ tu không trả lời ngay. Bà đóng cửa lại, chầm chậm bước đến gần, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào anh:
“Con từ đâu đến?”
“Cháu…”
Lâm Phong định trả lời qua loa.
Nhưng khi nhìn vào bảng trạng thái của mình, ngay bên cạnh ký hiệu đỏ “Bệnh — Cảm lạnh” còn một ký hiệu mờ tối với dòng chữ “Dấu hiệu tội đồ — Luật pháp”.
Đây là dấu ấn tội phạm mà Kỵ Sĩ Luật Pháp đã để lại trên người anh.
Dấu hiệu của kẻ phạm tội trước pháp luật của Đô Pháp.
Anh có thể nói dối để mọi chuyện dễ dàng hơn.
Nhưng nếu bị phát hiện, với một đứa trẻ như anh thì việc chạy trốn là điều gần như không thể.
Và với sự khắc nghiệt đáng sợ của Kỵ Sĩ Luật Pháp, liệu người nữ tu này có thể thoát được không?
Vì lợi ích của bản thân mà đẩy ân nhân vào hiểm nguy ư?
Thật nực cười!
Ánh mắt Lâm Phong trở nên kiên định, anh nuốt nước bọt, kìm nén cơn ho, rồi thành thật kể lại trải nghiệm của mình cho nữ tu:
“Cháu tên là Lâm Phong, đến từ làng An Viễn, là con của một người nông dân.”
“Vào đêm trước Ngày Thu Hoạch, có một Kỵ Sĩ Luật Pháp dẫn phạm nhân đến làng, hắn là bạn của trưởng làng chúng cháu…”
Những gì đã trải qua dần được kể lại.
Lâm Phong không muốn gây thêm rắc rối cho nữ tu, nên anh lược bỏ một số chi tiết, như dấu ấn kiếm gai trên bộ giáp của Avylette.
Không lâu sau, căn phòng lại vang lên tiếng ho của Lâm Phong.
Câu chuyện đã kết thúc.
Lâm Phong biết quyết định nói thật sẽ khiến cuộc sống của anh tiếp tục trôi qua trong hiểm nguy, nhưng lời nói chân thành cũng giúp anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh cúi đầu.
Anh chờ đợi nữ tu đuổi mình ra ngoài, nghĩ bụng:
Có lẽ nếu may mắn, bà sẽ cho anh chút thức ăn, nhưng từ đó về sau anh phải tự xoay sở.
Dù sao, với thanh kinh nghiệm vừa mở khóa, nếu anh cố gắng, vẫn có khả năng sống sót…
“Con người không phải sinh ra chỉ để gánh chịu khổ đau, mà còn để nở hoa của hy vọng và bình yên.”
Lời nói của nữ tu cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Phong.
Rồi bà nói tiếp:
“Con còn rất mệt, hãy tiếp tục nghỉ ngơi đi.”
Mắt Lâm Phong chợt cay xè.
Dù nội tâm anh đã là người trưởng thành.
Nhưng chỉ trong ngày hôm qua, anh đã phải đối mặt với tử thần hai lần.
Anh phải dùng toàn lực để cắt ngang tuyệt vọng mà thoát ra, tự giành lấy sự sống.
Những chuyện như thế một lần, hai lần thì còn được.
Nhưng nếu lần thứ ba cũng lặp lại?
Liệu có bao nhiêu con người thực sự chịu đựng nổi?
Lâm Phong cố gắng ngẩng đầu lên, định nói lời cảm ơn và giải thích rằng mình không muốn làm liên lụy đến nữ tu.
Nhưng lúc này.
Anh thấy bà đã
đứng dậy và rời đi.
Bà cẩn thận đóng cánh cửa để ngăn gió lạnh tràn vào căn phòng, nơi anh đang nằm nghỉ ngơi.
Đăng bởi | hoangvvietfr91 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 48 |