Bóng ma trong hầm mỏ 2
Chương 2: Bóng ma trong hầm mỏ 2
Người dịch: PrimeK
Lâm Hỉ Nhu vừa đi tới đã nghe thấy Viêm Hoàn Sơn giảng giải cho đám công nhân về thuyết vô thần.
- Trong sách nói rõ ràng trên đời này không có ma. Thằng Nhị Cẩu không được đi học thế bọn mày cũng không biết chữ như nó à? Ma ở đâu? Gọi nó ra đây tao xem!
Anh chàng Trường Hỉ mới vào quặng hai ngày cẩn thận giải thích:
- Không gọi được đâu anh ơi. Mặt trời đang trên đỉnh đầu, em nghe nói ma gặp nắng sẽ tan thành nước đấy.
Ô, thằng nhãi này còn lo cho ma đấy phỏng?
Viêm Hoàn Sơn tức mà không làm gì được:
- Một lũ chỉ giỏi luyên thuyên. Tất cả bọn mày đều gặp à? Gặp thật thì tả xem?
Không ngờ lại có người tả thật.
Mao Vượng:
- Nó trắng như tuyết ấy, phải nhìn kỹ mới thấy vì chớp mắt cái là nó mất tiêu rồi.
Tôn Quý:
- Nó còn biết kêu nữa, em nghe thấy tiếng rầm rì.
Hàn Đức Phúc:
- Hai quả dưa lưới em mang xuống đó đều mất cả!
Viêm Hoàn Sơn mỉa mai:
- Đã thành ma rồi còn nhớ chuyện ăn dưa à?
Lâm Hỉ Nhu nghĩ tới một tình huống, giật nhẹ góc áo Viêm Hoàn Sơn, kéo anh ta sang bên:
- Hay đấy là Lý Nhị Cẩu không?
Cô sinh năm 60, cũng tin tưởng tuyệt đối vào chủ nghĩa Mác – Lenin như Viêm Hoàn Sơn. Bởi vậy nghe thấy trong hầm mỏ có thứ kỳ lạ, cô nghĩ ngay tới con người.
Lý Nhị Cẩu bỏ chạy trong đêm. Nghe nói cậu ta không mang theo quần áo, chỉ có bộ áo trắng quần đen đang mặc trên người. Chẳng lẽ “trắng như tuyết” là màu trắng của chiếc áo? Trong hầm tối om, nếu mặc áo trắng thì đúng là dễ thấy thật.
Tìm khắp mọi chỗ cũng không thấy, rất có thể là do cậu ta trốn vào trong hầm mỏ. “Hai quả dưa lưới đều mất” thì dưới mỏ quặng không có đồ ăn, phải trộm chứ sao.
Viêm Hoàn Sơn nghĩ phát là ra, đánh bộp: vỗ đùi
- Chính là nó, không thể là ai khác được.
Đã có kết quả, giọng điệu anh ta càng chắc chắn hơn:
- Thế này đi, tôi xuống đó xem ma với các cậu.
Dân đào quặng đa số là người thất học, rất khó để giải thích chủ nghĩa duy vật cho họ. Biện pháp tốt nhất là cho họ thấy sự thật, bóc mẽ “con ma” đó trước mặt mọi người.
Tiếc rằng không có ai chịu xuống cả. Anh ta đã đưa cả mức thưởng hai mươi đồng mà cũng không chịu.
Không xuống cũng được. Viêm Hoàn Sơn lại nghĩ, nếu một mình mình xuống xong lôi được Lý Nhị Cẩu lên thì càng giỏi. Để đám công nhân này xem không phải tự dưng anh ta làm được; chủ có uy rồi sẽ dễ ra lệnh hơn.
Khinh khỉnh nhìn quanh một vòng, anh ta nói:
- Không dám chứ gì? Chờ đi, chờ anh Viêm mày mời nó lên tắm nắng.
Có sự so sánh mới thấy điều khác biệt. Trước một đám công nhân sợ hãi, bỏ bê công việc, Viêm Hoàn Sơn vốn đã đẹp trai rạng ngời nay càng cao lớn, mạnh mẽ hơn. Lâm Hỉ Nhu vui lắm, cảm thấy chồng mình quá giỏi. Mãi tới khi Viêm Hoàn Sơn sắp biến mất khỏi miệng hầm, cô mới sực tỉnh:
- Đừng đánh nó ghê quá nhé.
Trước kia Viêm Hoàn Sơn từng kiếm ăn đầu đường, tay cứng chân hung, đánh ba gã to con còn được. Lâm Hỉ Nhu sợ trong cơn tức giận, anh ta không làm chủ được bản thân, đánh Lý Nhị Cẩu thành què quặt.
.......
Mỏ than cỡ lớn thường có bậc thang lên xuống và xe chở quặng ra vào hầm. Nhưng mỏ chỗ Viêm Hoàn Sơn nhỏ, mọi thứ đều bị giảm bớt, miệng hầm treo mấy chiếc ròng rọc đơn giản, mọi người lên xuống bằng những chiếc túi khỉ treo trên ròng rọc.
“Túi khỉ” là chiếc bao tải có hai lỗ thủng dưới đáy. Sau khi ngồi vào, người ta sẽ thò chân ra ngoài lỗ thủng, sau đó được ròng rọc đưa xuống đáy hầm. Bởi vì hệ số an toàn thấp nên suốt đường đi đều phải cuộn mình không dám động đậy, trông như một con khỉ ngốc nghếch. Thế nên dù là túi đựng người nhưng lại bị gọi là “túi khỉ”.
Viêm Hoàn Sơn gọi người trực ở miệng hố rồi ngồi vào túi khỉ xuống hầm.
Mỏ này anh ta mua lại từ một người khác, là hàng cũ, người chủ trước đào thành dạng gì đến tay anh ta cũng là dạng đấy. Nếu nói có gì đặc biệt thì là nó sâu, rất sâu.
Cũng chính vì sâu nên chuyện ma quỷ trong hầm mỏ này nhiều hơn hẳn mỏ khác. Ví dụ như Lý Nhị Cẩu từng bịa chuyện rằng hầm mỏ này là cửa vào địa ngục mười tám tầng, còn nói như đinh đóng cột là trông thấy ma quỷ mặt mũi hung tợn. Đó chẳng phải lời nhảm nhí à? Nếu đúng là cửa địa ngục, anh ta còn đào quặng làm gì? Cứ bán vé vào cửa tham quan là cả mười một triệu dân trên toàn Trung Quốc đều muốn tới xem.
Xuống đến đáy hầm, bên cạnh là một đống dụng cụ vứt chồng chất. Viêm Hoàn Sơn nhặt một chiếc cuốc chim, đeo đèn mỏ, bước vào hầm mỏ chằng chịt, rối rắm như mạng nhện.
Anh ta không quen thuộc đường đi lối lại dưới hầm lắm, đây cũng là chuyện dễ hiểu. Mỏ than nhỏ đâu có quan tâm bản đồ đường hầm gì, hơn nữa đào quặng không có máy móc quá khó quản lý. Có đôi khi đang đào góc này cảm thấy không ổn, đào nữa sẽ sụp thì cầm đoạn gậy quay bừa, đổi sang đào chỗ khác. Thế nên trong hầm mỏ lộn xộn như chó mèo đào đất, không ai nhớ hết được.
Viêm Hoàn Sơn hét lên:
- Nhị Cẩu, tự mày bước ra đây, tao sẽ nhẹ tay cho mày.
Trong hầm rất tối, ánh đèn mỏ lắc lư trái phải, mỗi lần chỉ chiếu sáng một mảnh nhỏ như ô vuông. Thế nhưng Viêm Hoàn Sơn không sợ, một là do anh ta to gan từ bé, hai là con người thôi mà có gì phải sợ? Còn ma quỷ á, trên đời này lấy đâu ra ma chứ.
Đi khoảng mười lăm phút, Viêm Hoàn Sơn hét khản cổ vẫn không thấy Lý Nhị Cẩu hiện hình nhận tội. Anh ta đang bực tức, định rẽ sang hướng khác, dưới chân lại giẫm phải thứ gì.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 40 |