Bóng ma trong hầm mỏ 3
Chương 3: Bóng ma trong hầm mỏ 3
Người dịch: PrimeK
Thứ này trơn trượt khiến người ta không đứng vững nổi. Viêm Hoàn Sơn bất ngờ trượt xa vài bước rồi ngã ngửa xuống đất. Cú ngã này khiến mắt anh ta tối sầm một lúc, tấm kính của chiếc đèn cũng nứt ra.
Chừng năm giây sau Viêm Hoàn Sơn mới đỡ đau. Anh ta lập tức soi đèn mỏ đi khắp nơi, ngay sau đó đã tìm được kẻ làm anh ta ngã: Là một miếng vỏ dưa gần cuống, thảo nào trơn thế.
Mẹ kiếp, thằng nhãi nào ném vỏ ở đây!
Viêm Hoàn Sơn hùng hổ chửi thầm. Đang định đứng dậy, anh ta bỗng sững sờ.
Ngay cách đó không xa, nơi tận cùng của ánh đèn mờ mờ có một đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn, nhìn là biết ngay không phải chân đàn ông.
Không thể nào, dưới mỏ quặng còn có phụ nữ à?
Viêm Hoàn Sơn nâng cao đèn mỏ lên theo bản năng.
Anh ta trông thấy một mảnh tối đen. Đúng là phụ nữ, một người phụ nữ cuộn tròn trong góc, mái tóc vừa đen vừa dày che khuất mặt và hơn nửa người. Đôi mắt giấu dưới làn tóc rối đang nhìn chằm chằm anh ta.
Nói cũng lạ, đôi mắt ấy ngoài việc sáng hơn người bình thường một chút, cũng đẹp hơn và sâu thẳm hơn ra thì không có gì đặc biệt lắm, nhưng Viêm Hoàn Sơn lại nghĩ tới một từ miêu tả; từ ấy chẳng liên quan tới sáng, đẹp hay sâu.
Từ anh ta nghĩ tới là “mới”.
Ánh mắt mới tinh chưa từng sử dụng, tựa như mắt trẻ sơ sinh vẫn còn ngây thơ.
Viêm Hoàn Sơn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Anh ta phát hiện mình không động đậy được.
Người phụ nữ kia bò lại gần.
...........
Thứ tư, ngày 16 tháng 9 năm 1992, trời chuyển âm u, mưa to.
10h30, Đại Sơn còn chưa về. Bên ngoài trời còn mưa to, nhà có một mình mình, hơi sợ.
Giữa trưa mang sủi cảo cho Đại Sơn, gặp được một chuyện buồn cười: Công nhân nhốn nháo kêu là dưới mỏ có ma.
Ma đâu ra chứ. Mình đoán đó là Lý Nhị Cẩu.
Đại Sơn một mình xuống đó “bắt ma”. Ban đầu mình còn mong đợi nhưng sau lại cảm thấy chưa hẳn đã bắt được; Lý Nhị Cẩu làm việc trái lương tâm đâu dám để Đại Sơn bắt được chứ. Nghe tiếng anh ấy chắc chắn sẽ trốn đi.
Quả nhiên bị mình đoán trúng, Đại Sơn xuống đó một hồi đã lên, bảo là trong mỏ chẳng có gì.
10h45 rồi.
Trong mỏ bận ghê, Đại Sơn cũng vất vả. Mong con trai sớm chào đời, mau lớn, lớn rồi có thể giúp đỡ Đại Sơn.
Gần đây mình đang nghĩ tên cho con, rất thích xem từ điển, cũng thích một từ trên đó: Khai thác.
Khai thác, khai thác, hay ghê. Mở một vùng trời mới, mở một con đường mới, dám gọi đất trời, thay mảnh trời mới.
Viêm Khai, Viêm Thác mình đều thích, không chọn được.
Thôi, để Đại Sơn chọn đi.
Bên ngoài có tiếng động, chắc là Đại Sơn về rồi, viết đến đây thôi.
Trích một đoạn từ nhật ký của Lâm Hỉ Nhu.
.............
Giữa tháng chín, Giang Nam còn trong mùa nóng mà vùng “núi Tần - sông Hoài” đã sang hẳn trời thu se lạnh.
…..
Hơn mười giờ tối, thôn Hưng Bá Tử, huyện Thạch Hà, thành phố An Khai gần như đã tối om, chỉ còn một góc trời phía Tây sang sáng. Bóng núi xung quanh thấp thoáng, gió thổi rì rào qua mảng cây làm nổi bật lên ánh đèn nghiêng ngả nọ.
Người dân sống tại thôn Hưng Bá Tử quen sống ở đằng Đông, đằng Tây là một mảnh đất hoang. Trước giải phóng, thôn có xây miếu, lập đàn và mời cả thầy phù thủy về cầu bình an, xua ma đuổi quỷ. Sau phong trào phá miếu, nơi đây thành mảnh đất hoang. Từ đó tới nay, không biết vì sao đất này lại mọc đầy ngô, tiếc là giống ngô xấu chỉ có thể làm thức ăn cho lợn.
Mùa này ngô đã bẻ được kha khá, trong bãi chỉ còn những thân ngô gầy gò, khô vàng cao ngang đầu người. Mỗi khi gió thổi qua, tiếng rào rào của lá khiến người ta rợn người.
Mấy điểm sáng xung quanh xuất phát từ ngôi miếu đổ nát giữa ruộng ngô và chiếc xe địa hình ngoài miếu.
Cửa kính bên ghế lái mở một nửa, Tôn Chu đang nói chuyện với bạn gái Kiều Á qua điện thoại, gác cánh tay trái kẹp điếu thuốc lá lên cửa kính. Do mải chuyện trò, anh ta đành để mặc điếu thuốc cháy dở, chỉ thỉnh thoảng mới gõ rơi tàn thuốc.
“Vùng nông thôn bốn phía không có người... Anh nói với em, anh sợ thật đấy”.
Nhìn ra xung quanh, chợt thấy tay trái để ngoài xe rất nguy hiểm, Tôn Chu ném điếu thuốc đi, rút tay về.
Kiều Á từng nghe chút chuyện về nơi này: “Anh đang ở vùng núi đúng không? Em nghe ông em nói trước khi giải phóng khu đó là chỗ của bọn cướp, chúng giết bao nhiêu người lận. Ở đó nghe bảo từng có ma nữa”.
Tôn Chu sởn gai ốc, nhìn sang bên trái theo bản năng. Bên trái là bãi ngô tối om, thân ngô lắc lư trong gió tạo nên một khung cảnh ghê rợn, lạnh lẽo. Bên phải là ngôi miếu, ánh đèn trong miếu yếu ớt như đom đóm.
“Anh đâu làm gì được. Cô Nhiếp muốn xem tượng đất. Người ta là người làm nghệ thuật mà”.
“Cũng tại anh đi nhầm đường nên đến muộn, cô Nhiếp lại mải xem, anh cũng không dám giục...”.
Anh ta làm lái xe thuê, cô Nhiếp kia là người thuê. Có đi hay không và khi nào đi đều do người thuê quyết định.
Kiều Á lẩm bẩm: “Xem tượng đất sao không tới Long Môn, Đôn Hoàng mà lại chạy xuống nông thôn...”.
Tôn Chu nói: “Người làm nghệ thuật mà”.
Những nơi nổi tiếng đó người ta đi xem từ hồi mười mấy tuổi rồi. Giờ họ đều thích tìm những chốn nông thôn, xem tác phẩm của địa phương để tìm kiếm linh cảm”.
Kiều Á nghẹn lời đôi lát, sau lại hỏi: “Nghe nói tượng cô ấy nặn có thể bán được mấy chục nghìn à?”.
Thật ra Tôn Chu không biết nhưng vẫn giả vờ mình thông thạo: “Nghệ thuật đâu rẻ thế? Ít cũng phải mấy trăm nghìn chứ”.
Kiều Á tặc lưỡi: “Cô Nhiếp này gan thật đấy”.
Tôn Chu có chung cảm nhận: “Đúng vậy”.
“Trời tối như bưng, lại đang ở núi Tần Ba nữa chứ. Anh nói em nghe, anh còn thấy sợ, nhỡ ở đâu nhảy ra mấy kẻ tội phạm giết bọn anh...”.
Kiều Á tức giận: “Em không nói cái này. Ý em là một cô gái trẻ như cô ấy mà đêm hôm lại dám đi cùng một người đàn ông tới chỗ vắng vẻ. Cô ấy không sợ anh nổi máu dê làm gì cô ấy à?”.
“Anh nhận tiền làm việc, có đạo đức nghề nghiệp nhé. Với cả đi cùng cô ấy mấy hôm, cũng tính là người hơi quen”.
Kiều Á cười khẩy: “Người quen á? Người ta nói nạn nhân của những vụ hiếp dâm đa phần là do người quen làm. Phụ nữ phải đề phòng cánh đàn ông, không cần biết có quen hay không. Dù sao đổi là em, em không dám nửa đêm xuống nông thôn với một người tài xế lạ đâu. Đồng nghiệp hay bạn cùng lớp cũng không được”.
Tôn Chu cợt nhả: “Thế anh thì sao?”.
Kiều Á nũng nịu: “Anh thì được”.
Tôn Chu ngứa ngáy trong lòng, đang định cợt nhả thêm đôi câu, chợt thấy một bóng đen lướt qua gương bên trái.
Anh ta giật mình, rớt cả điện thoại:
- Ai đấy?
Đáp lại anh ta là tiếng gió rì rào thổi qua ruộng ngô.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 34 |