Vùng đó trước giải phóng là khu thổ phỉ
Chương 4: Vùng đó trước giải phóng là khu thổ phỉ
Người dịch: PrimeK
Mở cửa xe nhìn xung quanh một lượt, Tôn Chu cảm thấy trong ruộng ngô kia dường như có gì đó, rồi lại như không có gì.
Nhặt điện thoại lên, cuộc gọi còn chưa tắt, đầu dây bên kia Kiều Á đang sốt ruột: “Sao thế? Ai vậy?”.
Sống lưng Tôn Chu lạnh buốt: “Không nói nữa, anh đi...giục cô Nhiếp về đã”.
Cúp điện thoại, anh ta chạy qua miếu. Tuy anh ta cao mét tám, trông cũng vạm vỡ nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi. Nhỡ có xảy ra chuyện gì, anh ta không gánh được.
Huống chi còn có cả cô Nhiếp chân yếu tay mềm nữa.
...........
Ngôi miếu này không lớn, đi qua sân là tới điện chính. Ngày xưa từng bị đập phá, sau này có cục bảo vệ di tích lịch sử văn hóa về sửa sang lại, nhưng sửa được một nửa, chẳng rõ là thiếu tài chính hay vì không có nhiều giá trị nên họ bỏ dở.
Trên bệ thờ của điện chính là những bức tượng đất chen chúc nhau. Cô Nhiếp có tên đầy đủ là Nhiếp Cửu La kia mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đang đứng trên đỉnh một chiếc thang xếp có thể co duỗi làm từ hợp kim nhôm, quan sát chân mày một bức tượng. Tay trái cô cầm đèn pin, chiếc vòng tay nhiều vòng mảnh nhỏ trên cổ tay phát ra tia sáng bạc.
Trong ngôi miếu tối tăm, cột sáng của chiếc đèn pin đầy những hạt bụi bay phất phơ.
Tôn Chu còn nhớ lúc sẩm tối, những bức tượng này còn vương đầy bụi mà nay bức tượng Nhiếp Cửu La đang xem có gương mặt rõ ràng, màu sắc đầy đủ, hiển nhiên đã được lau rửa.
Anh ta gọi:
- Cô Nhiếp.
Nhiếp Cửu La quay đầu lại.
Đó là một cô gái chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vóc người thon thả, mái tóc đen dài, làn da trắng lạnh. Tóc cô rất đen, đến đến mức bóng lên mà da cũng rất trắng, trắng như men sứ, chất da tốt đến độ bôi thêm thứ phấn gì cũng dư thừa nên cô dùng son đỏ. Mà người da trắng lạnh thường có sắc môi nhạt, nếu không tô son đỏ sẽ nhợt nhạt, thiếu sức sống.
Cô quay đầu lại, cũng vừa hay để lộ ra gương mặt bức tượng kia. Bức tượng ấy tuy cũ nhưng rất đẹp, không phải nét đẹp đoan trang mà nghiêng về phía yêu kiều. Hàng tóc mái đến chân mày, đôi mắt đen láy, làn da trắng tuyết, đôi môi đỏ mọng của Nhiếp Cửu La vừa hay kề sát bên gương mặt tượng đất.
Hai gương mặt: một bên người sống, một bên vật chết; một bên có da có thịt, một bên làm từ đất sét. Tôn Chu hoảng hốt, cảm thấy gương mặt Nhiếp Cửu La còn rờn rợn hơn cả bức tượng.
Nhớ tới chuyện nổi máu dê Kiều Á nói, anh ta nghĩ thầm: Có cơ hội thật, mình cũng chẳng dám làm thế.
- Cô Nhiếp, đã hơn mười giờ rồi chúng ta về trước thôi, mai lại tới. Khu này không được an toàn lắm, đường đi cũng xấu...
Nhiếp Cửu La hiểu ý:
- Được, đợi tôi chụp mấy bức ảnh rồi chúng ta về.
...........
Chụp ảnh xong, Tôn Chu thu dọn thang và mấy thứ lặt vặt mang ra xe, bỏ vào cốp sau. Khi đóng cốp, anh ta chợt ngoảnh lại đằng sau.
Hình như có âm thanh gì, nghẹn ngào nức nở như tiếng phụ nữ... khóc.
Tôn Chu run người vì sức tưởng tượng của mình, vội vàng chui vào trong xe.
Nhiếp Cửu La ngồi hàng ghế phía sau, đang xem lại những tấm ảnh vừa rồi.
Tôn Chu hắng giọng:
- Cô Nhiếp này, cô có nghe thấy... âm thanh kỳ lạ gì không?
Nhiếp Cửu La ngạc nhiên:
- Âm thanh kỳ lạ nào?
Biết ngay mà. Tôn Chu cũng đoán trước được cô không nghe thấy. Những người làm nghệ thuật thường hay chú tâm, một khi chìm đắm vào thứ gì là không biết trời đất gì nữa.
Anh ta đổi chủ đề:
- Không phải, cô không phải người nơi này nên không rõ, trước kia vùng này có ... tên là rừng Nam Ba, ổ của bọn cướp chuyên giết người, âm khí nặng...
Nhiếp Cửu La tiếp lời:
- Tôi biết chuyện này. Rừng Nam Ba trước kia là rừng rậm nguyên thủy, do ngay từ thời Đông Hán đã bắt đầu cấm dân khai thác núi, khiến rừng Nam Ba có cái danh “khắp núi toàn là biển, nơi đâu cũng có rừng”. Đến thời Thanh có một lượng dân lưu lạc lớn đổ về đây, vụ loạn lạc của Bạch Liên giáo cũng nổi lên từ nơi này. Sau thành ổ cướp, mãi đến khi dựng nước mới quét sạch.
Tôn Chu nghe mà sửng sốt:
- Những chuyện này cô cũng biết hả?
Nhiếp Cửu La lại cúi đầu xem ảnh:
- Hồi học Đại học thấy lịch sử nước nhà thú vị nên học thêm văn bằng hai.
Văn bằng hai à, nghề chính đã giỏi vậy rồi còn học thêm nghề phụ. Chẳng trách người ta có thể kiếm được nhiều tiền như thế, còn mình chỉ có thể lái xe thuê cho người ta.
Tôn Chu vừa cảm thán vừa nổ máy.
...........
Đường xá nơi này không bằng phẳng, Tôn Chu quý chiếc xe nên lái rất chậm. Khi đang chuẩn bị quẹo, bên ngoài bãi ngô bỗng xuất hiện một người phụ nữ.
Lúc đó, đèn xe chiếu thẳng vào bên ấy làm Tôn Chu trông thấy rõ ràng. Người phụ nữ đó có gương mặt trắng bệch, máu me dính đầy mặt, hai con ngươi lồi lên, khóe mắt trợn trừng như sắp rách cả đuôi mắt. Nhìn tư thế như muốn lao tới cầu cứu nhưng ngay sau đó đã có một cánh tay khỏe mạnh với nước da nâu bóp chặt cổ cô ta rồi kéo phắt vào trong ruộng.
Cảnh tượng đó lướt qua rất nhanh nhưng lại khiến người ta sốc mạnh, thế nên dù người phụ nữ ấy đã mất dấu sau thân cây, trên võng mạc của Tôn Chu vẫn còn nguyên hai con mắt trợn trừng.
Máu trong người xông thẳng lên não, anh ta hét lên và giẫm phanh.
Chiếc xe bị phanh gấp làm Nhiếp Cửu La không kịp đề phòng, suýt thì va vào lưng ghế phía trước.
Cô ngồi ngay ngắn lại, ngẩng đầu hỏi Tôn Chu:
- Sao thế? Sao thế?
Tôn Chu há miệng. Trước, sau, trái, phải đều là những thân ngô lắc lư trong gió. Trong tiếng rì rào đó, chợt có tiếng vỡ vụn của một cành khô.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 31 |