Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vùng đó trước giải phóng là khu thổ phỉ 2

Phiên bản Dịch · 1154 chữ

Chương 5: Vùng đó trước giải phóng là khu thổ phỉ 2

Người dịch: PrimeK

Là ảo giác ư?

Tôn Chu cảm thấy đó không phải ảo giác.

Ngay giờ phút này, ngay bên ngoài xe thôi, có thể đang có một việc đáng sợ xảy ra.

Làm sao bây giờ? Lòng bàn tay Tôn Chu ướt mồ hôi: Xuống giúp hay coi như không thấy?

Thấy Tôn Chu không trả lời, Nhiếp Cửu La lấy làm lạ:

- Xe bị sao à ?

- Không, không phải.

Tôn Chu cố bình tĩnh lại, nổ máy:

- Vừa rồi có thứ gì lướt qua đầu xe làm tôi giật mình.

Nhiếp Cửu La chẳng nghi ngờ gì:

- Có thể là thỏ hay chuột gì đó. Những nơi hoang vắng lại gần núi thế này có nhiều động vật lắm.

…..

Xe chạy lên đường huyện, trong đầu Tôn Chu rối bời.

Người phụ nữ đó sẽ thế nào? Sẽ chết ư? Nếu người đó chết là tại mình ư?

Rồi anh ta lập tức thanh minh cho mình: Mình làm vậy là đúng. Thấy nguy hiểm phải biết tránh đi. Không phải ai cũng có năng lực giúp đỡ người khác. Nhỡ kẻ kéo người phụ nữ kia đi là tội phạm giết người thì sao? Nếu mình xuống xe cứu, rồi không cẩn thận cũng chết ở đó thì cô Nhiếp cũng sẽ liên lụy theo...

Cho nên làm vậy là đúng.

Anh ta trở về khách sạn như người trên mây.

Huyện Thạch Hà là một huyện nhỏ, khách sạn bốn sao có tên Kim Quang này đã được xem là lớn nhất huyện. Trước khi trở về phòng, Nhiếp Cửu La hẹn với Tôn Chu rằng chín giờ sáng mai lại tới thôn Hưng Bá Tử.

Còn đi, còn phải đi nữa.

Tôn Chu thiếp đi trong tâm trạng nặng nề. Cả đêm trăn trở trong những giấc mộng vụn vặt. Chúng hòa trộn từ những truyền thuyết lạ lùng mà anh ta từng nghe, thật đến mức đáng sợ.

Đêm khuya yên tĩnh, Nhiếp Cửu La đang lau bức tượng yêu nữ trong ngôi miếu đổ nát. Cô là người sống, bức tượng nọ cảm nhận được sức sống của cô, dần sống lại mà cô chẳng hay biết.

Xe anh ta chẳng thể di chuyển được. Anh ta xuống xe kiểm tra, thấy săm lốp đầy những thân ngô khô héo. Anh ta ra sức kéo chúng ra nhưng những thân ngô ấy như vật sống, chúng mọc dài ra, quấn quanh người anh ta, chọc vào tai, mắt, mũi, miệng anh ta.

Người phụ nữ nọ bị kéo vào ruộng ngô, anh ta giả như không trông thấy. Khi xe sắp tới huyện, bỗng, tiếng “rắc, rắc, rắc” vang khắp đất trời, trên con đường nhựa mọc đầy thân cây khô. Trong bóng cây thấp thoáng gương mặt khi thì đau đớn, khi thì cười ghê rợn của người phụ nữ.

Chín giờ sáng, Tôn Chu mang hai quầng mắt thâm chở Nhiếp Cửu La tới thôn Hưng Bá Tử lần nữa.

Lần này đi đúng đường, mới hơn mười giờ đã tới cửa ngôi miếu đổ nát.

Nhiếp Cửu La vào miếu như thường lệ, Tôn Chu ở bên ngoài đợi cô. Lướt hết wechat, tiktok, phơi nắng anh ta còn leo lên nóc xe nhìn ra phương xa. Cả trưa chỉ có một chiếc xe máy đi ngang qua, tiếng xe xình xịch. Trên xe có ba người đàn ông, lái xe chở quá số lượng người quy định khiến bọn họ phải ngồi sát vào nhau, trông như ngọn núi thịt di động.

Giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, Tôn Chu ăn bánh mì thay cơm. Nhai một lúc, ánh mắt anh ta chợt dừng lại ở đám thân ngô khô héo mọc san sát kia.

Người phụ nữ đó bị kéo vào ruộng ngô, là bị giết hại ngay đó hay còn bị kéo đi đâu?

Cũng có thể là mình nghĩ quá nhiều, quá nghiêm trọng. Rất có thể cô ta chỉ bị chồng đánh mà thôi.

Tôn Chu dời mắt đi tiếp tục ăn bánh mì, sau đó không kìm được lại nhìn qua.

Trong đầu có một giọng nói xúi giục. Qua đó xem thử, xem thử là biết ngay thôi.

.........

Nhiếp Cửu La dành cả buổi sáng để lau sạch ba pho tượng đất sét. Vết tích của thời đại và năm tháng in hằn trên pho tượng. Mất đầu, mất chân vài chỗ cháy sạm, vài chỗ nứt toác lộ cả lớp rơm rạ bên trong.

Nhưng vẫn đẹp.

Với sự phát triển thần tốc của khoa học công nghệ và sự lan truyền tin tức nhanh chóng như hiện nay, dù có ở chốn cùng thời thâm cốc nào đi chăng nữa, chỉ cần có một nơi để phát triển cộng với tài năng thực sự của chính mình thì chắc chắn sẽ không bị mai một. Nhưng thời xưa thì khác, họ cả đời rất có thể chỉ quẩn quanh cái xóm làng đã nuôi lớn họ, những tác phẩm được làm ra ở đây dù có tuyệt với đến nhường nào thì cũng chỉ ở lại nơi đây, bị người trong thôn làng coi là thứ vô giá trị.

Nhiếp Cửu La cảm thấy người làm ra bức tượng này là một người thợ tài giỏi.

Thợ giỏi gặp nhau khó tránh chuyện đồng cảm lẫn nhau. Cô chụp rất nhiều bức ảnh, còn tỉ mỉ quan sát những đường cong trên pho tượng, cho tới lúc bụng sôi ùng ục và quá mót mới đi ra khỏi ngôi miếu hoang tàn.

Tôn Chu không còn bên ngoài miếu, chẳng rõ đã đi đâu. Những thân ngô khô héo như tấm bình phong tự nhiên nhưng sau một thoáng do dự, cô vẫn bỏ cái ý định giải quyết ngay ngoài trời.

Cô rảo bước về phía Đông. Khi ra khỏi ruộng ngô, cô có chú ý tới chiếc xe địa hình dừng ở ngoài đường.

Chiếc xe này mới và lớn hơn xe của Tôn Chu. Chỗ đèn pha có lắp tấm chắn chống va chạm, thân xe trắng muốt, đơn giản, mạnh mẽ, đường cong dứt khoát, không có thêm đồ trang trí gì.

Hình như vùng nông thôn nghèo này ít người qua lại, Nhiếp Cửu La tò mò ngó qua cửa kính.

Trong xe không có người. Trông thấy trước xe treo một chuỗi tiền Ngũ Đế [*] cầu bình an, Nhiếp Cửu La đã biết mình nhầm. Ngay lúc cô định tránh đi, lại nhác thấy một con vịt ngồi ở ghế lái phụ.

Đó là một con vịt bông màu vàng ngồi ngay ngắn với hai chân đặt gọn gàng ở phía trước, gương mặt ngây thơ, mắt nhìn lên trước. Đặc biệt nhất là nó còn được thắt dây an toàn nữa.

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.