Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói tiểu tam là tôi hiểu

Phiên bản Dịch · 1146 chữ

Chương 26: Nói tiểu tam là tôi hiểu

Người dịch: PrimeK

Không ngờ, cô làm điêu khắc và còn khá nổi tiếng, Weibo của cô có hàng trăm ngàn người theo dõi. Weibo này liên quan đến công việc, chỉ toàn là các tác phẩm. Dù là người ngoài ngành, Viêm Thác cũng có thể nhận ra tác phẩm của cô mang phong cách rất cá nhân: tỉ mỉ, xen lẫn một chút ma mị nhưng cũng đầy sự táo bạo và tinh tế.

Anh lần lượt phóng to từng bức: “Tất cả đều do cô làm à?”

Nhiếp Cửu La “Ừ” một tiếng.

Viêm Thác trầm ngâm một lúc, đột ngột cầm lấy tay cô. Nhiếp Cửu La ngạc nhiên, theo phản xạ rụt tay lại, nhưng không kịp. Ngón tay anh vuốt nhẹ lòng bàn tay cô, từ từ kéo qua từng đầu ngón tay, lực rất nhẹ, như không có gì, nhưng lại khiến cô rùng mình, cánh tay hơi tê.

“Tay cô không thô ráp nhỉ? Làm điêu khắc là công việc tay chân, thường thì tay sẽ khá thô.”

Nhiếp Cửu La khẽ cuộn tay lại, bao lấy lòng bàn tay: “Tôi chú ý chăm sóc, chịu chi thì tay sẽ không thô.”

Cũng đúng, tay là gương mặt thứ hai của phụ nữ. Những cô gái trẻ, nếu có điều kiện, sẽ không ngại chi tiền cho việc chăm sóc bản thân.

Viêm Thác tiếp tục lướt Weibo, điêu khắc là công việc đòi hỏi thời gian và công sức. Tác phẩm của cô không nhiều, chỉ lướt qua mười mấy trang đã đến hai năm trước.

Có xác thực, có tác phẩm, khó mà giả mạo.

Anh nói một câu: “Điêu khắc đẹp đấy.”

Rồi anh thoát ra, mở WeChat. Nhiếp Cửu La khẽ nhíu mày, cảm thấy sự riêng tư của mình bị xâm phạm, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng chẳng có gì đáng lo.

WeChat của Nhiếp Cửu La có nhiều bạn bè, đa phần là đối tác công việc, ngoài ra còn có dịch vụ gia đình, giao hàng, chăm sóc da, làm móng. Viêm Thác lướt qua, biết được không ít chuyện, ví dụ như cô có một chị giúp việc tên là Lư, tin nhắn gần đây nhất là tuần trước, hỏi rằng tôm trắng nên luộc hay xào. Cô trồng nhiều hoa và cây trong vườn, thợ làm vườn đến hai tuần một lần để xử lý sâu bệnh mà cô không tự lo được. Và cô có một tác phẩm chưa hoàn thành suốt ba năm. Ông Thái, người phụ trách, còn phàn nàn: “Ba năm rồi, cô còn định kéo dài nữa sao? Sinh con còn nhanh hơn, ba năm có khi đã sinh ba, bốn đứa rồi.”

Viêm Thác thấy ông Thái nói chuyện cũng hợp lý, ba năm có ba bốn đứa, ông ấy còn tính đến khả năng sinh đôi.

Anh định nói gì đó, nhưng điện thoại khẽ rung, có tin nhắn mới.

Không phải tin nhắn SMS hay WeChat, mà là từ một ứng dụng tự hủy tin nhắn. Viêm Thác quay lại màn hình chính và thấy có một ứng dụng như thế trên điện thoại của cô. Người gửi có tên “Bên kia”, tin nhắn được gấp thành hình phong bì, không hiển thị nội dung.

Nhiếp Cửu La cũng nhìn thấy nhưng không nói gì.

Viêm Thác mở tin nhắn.

— Ngày thứ tám, đã cúng bái tượng Phật vàng thứ ba, bình an.

Sau mười giây, tin nhắn tự động hủy, ngọn lửa bốc lên trên màn hình, trông sống động như thật, như thể có thể ngửi thấy mùi khói.

“Đó là ai?”

Nhiếp Cửu La đáp: “Một người bạn.”

“Bạn gì mà không liên lạc bình thường được, phải dùng cách tự hủy thế này?”

Nhiếp Cửu La cố nén cảm xúc, xoay người đối diện với Viêm Thác, tươi cười: “Bạn trai tôi đấy, anh ta có vợ, nên chúng tôi phải cẩn thận, tránh để lại dấu vết. Mấy ngày nay anh ta vào núi cúng thần, được thầy dẫn đi cầu tài lộc. Trong núi có nhiều biến cố, nên tôi muốn anh ta báo bình an mỗi ngày – Anh Viêm, chúng ta nói chuyện quan trọng đi, những chuyện cá nhân thế này, liệu anh có thể tôn trọng chút không?”

Viêm Thác thản nhiên đáp: “Cô chỉ cần nói, cô là tiểu Tam là tôi hiểu ngay rồi, không cần giải thích dài dòng thế đâu.”

Cô hỏi nhanh: “Anh muốn hỏi chuyện gì, hỏi xong rồi anh hài lòng chưa? Tôi có thể đi chưa?”

Viêm Thác không thay đổi sắc mặt: “Cô Nhiếp, chúng ta không có thù oán gì, tôi không muốn làm gì cô. Nhưng cô đã thấy những thứ không nên thấy. Nếu để cô đi, tôi không yên tâm.”

Nhiếp Cửu La đáp ngay: “Tôi chỉ là người bình thường, không muốn rước rắc rối vào mình. Tôi không thấy gì cả và cũng sẽ không nói ra.”

“Cô lấy gì để đảm bảo”.

“Tôi có thể viết giấy cam đoan.”

Viêm Thác nói: “Viết giấy cam kết, nếu cô vi phạm, tôi có thể dùng nó để kiện cô sao?”

Có vẻ như việc viết giấy cam đoan không khả thi, thề thốt cũng không có ích gì, Nhiếp Cửu La đưa bóng lại cho anh: “Vậy anh muốn thế nào?”

Viêm Thác không trả lời câu hỏi đó: “Cô Nhiếp, điêu khắc cần tốn khá nhiều thời gian và công sức, đúng không?”

Nhiếp Cửu La không đoán được ý định của anh, đáp một cách hờ hững: “Ừ.”

“Mỗi tác phẩm phải mất nửa năm?”

“Phụ thuộc vào từng trường hợp, có thể dài hoặc ngắn.”

“Kiếm được nhiều tiền không?”

Anh ta đang muốn gia nhập ngành này sao?

“Cô Nhiếp, tôi chưa quyết định phải xử lý cô thế nào. Hay thế này, cô tạm thời đến chỗ tôi ở một thời gian, không ảnh hưởng đến công việc của cô, dù sao cũng là điêu khắc, ở đâu cũng giống nhau cả.”

Nhiếp Cửu La mất một lúc mới lên tiếng: “Bị quản thúc à?”

“Đừng nói nặng lời như vậy, nếu làm xong tôi sẽ mua tác phẩm của cô, cô nhận đơn hàng, kiếm tiền - tôi sẽ lo ăn ở và trả tiền công cho cô, như vậy gọi là quản thúc sao?”

Nhiếp Cửu La chế nhạo: “Không thể liên lạc với bên ngoài?”

“Các người làm sáng tạo, để tập trung vào công việc, không phải thường phải tịnh dưỡng sao? Không cần phải liên lạc, để tránh phân tâm.”

Nhiếp Cửu La suýt bật cười, người tên Viêm Thác này quả là khéo ăn nói, từ “quản thúc” được anh ta diễn tả thật tươi sáng.

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.