Đường hẹp. Phật dễ gặp Phật, quỷ dễ gặp quỷ 2.
Chương 37: Đường hẹp. Phật dễ gặp Phật, quỷ dễ gặp quỷ 2.
Người dịch: PrimeK
Giọng cô lại nhỏ đi, nhưng Viêm Thác biết rằng vấn đề này liên quan đến bản thân mình, vì vậy anh cố gắng nhướn cổ lên, muốn nghe rõ hơn. Sau vài giây, giọng cô lại vang lên rõ ràng.
“Mẹ của anh ta tên là Lâm Hỉ Nhu, nhưng cháu đã tra rồi, bà ấy đã hôn mê hơn hai mươi năm. Làm sao bà ấy có thể gọi điện thoại cho anh ta nhiều như vậy chứ?”.
Trán Viêm Thác lấm tấm mồ hôi, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị gió núi thổi tan.
Người đàn ông lớn tuổi: “Có thể là người chăm sóc của bà ấy?”.
Nhiếp Cửu La: “Không biết, nhưng dù sao, phần còn lại là việc của các chú. Điều tra ra điều gì thì muốn nói với chú hay không tùy các chú”.
Người đàn ông lớn tuổi cười hai tiếng: “Nhiếp Nhị, tất cả đều là người của mình mà”.
Nhiếp Cửu La: "Đừng, đường đời rộng lớn, mỗi người đi một nửa. Cháu không phải người của các chú. Nói chuyện chính đi, định giá đi, ba món hàng trên xe trị giá bao nhiêu?”
Người đàn ông lớn tuổi cười khổ: “Nói gì đến tiền, Nhiếp Nhị, Chú với gia đình cháu có quan hệ hai thế hệ rồi…”.
Nhiếp Cửu La ngắt lời ông ta: "Không nói đến quan hệ. Ba món hàng, không món nào trùng, cháu tính cho chú một triệu, không đắt chứ?".
Viêm Thác nghe mà mơ hồ. Ban đầu anh nghĩ rằng Nhiếp Cửu La và người đàn ông này là một phe, nhưng bây giờ lại nghe thấy họ thương lượng giá cả, giống như giao dịch xong nhận tiền.
Người đàn ông lớn tuổi thở dài: "Không đắt."
Nhiếp Cửu La: “Vậy thì xóa một triệu nợ, trừ vào khoản nợ cháu còn nợ chú”.
Viêm Thác càng nghe càng không hiểu, nhưng anh nhớ kỹ từng câu, dù thông tin nghe không rõ thì cũng vẫn là thông tin, điều bí ẩn nào rồi cũng sẽ có ngày được giải đáp.
Câu chuyện đến đây đã rõ là sắp kết thúc, người đàn ông lớn tuổi nói: “Cháu định đi thế nào? Chú để lại cho cháu một chiếc xe nhé?”
Nhiếp Cửu La: “Không cần, đưa cháu đèn pin là được, cháu đã có sắp xếp rồi”.
Nói xong, hai người đi về phía xe, người đàn ông lớn tuổi lên ghế lái, còn Nhiếp Cửu La đi ra phía sau xe để đóng cửa khoang sau.
Khi sắp hạ nắp xe xuống, Nhiếp Cửu La đột nhiên thấy mắt của Viêm Thác, khoang sau xe rất tối nhưng đôi mắt anh sáng rực, sâu thẳm, chăm chú nhìn cô.
Nhiếp Cửu La mỉm cười, cúi xuống gần Viêm Thác: “Không thể trách tôi, anh tự chuốc lấy. Làm người tốt không làm, tại sao lại muốn làm trành quỷ chứ”.
Nói xong, cô đứng thẳng dậy.
Người đàn ông lớn tuổi đã bật đèn trong xe, Viêm Thác nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp Cửu La, cô đã thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn xuống anh đầy khinh miệt, như thể anh là một đống phân chó mà ai cũng muốn tránh xa.
Ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên, nắp xe bị đóng mạnh.
...........
Nhiếp Cửu La đứng nhìn theo chiếc xe đi xa, dù đây là chân núi nhưng không khác gì trên núi, ánh đèn xe và tiếng động cơ nhanh chóng bị những dãy núi hùng vĩ và những rừng cây rậm rạp nuốt chửng.
Cô đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới vặn đèn pin mà Tưởng Bách Xuyên để lại cho cô, điều chỉnh độ sáng, rồi men theo con đường khác đi ra ngoài.
Nơi đây là chân núi, còn cách đường xe chạy một đoạn.
Cô đang đi thì bất giác ngẩng đầu lên, thấy Hình Thâm đang đợi bên đường.
Hình Thâm mỉm cười khi nhìn về phía cô: “A La, đã lâu không gặp, chắc phải sáu bảy năm rồi nhỉ”.
Đúng là đã lâu không gặp, sáu năm bảy tháng, trong thời gian đó chỉ nói chuyện với nhau một hai lần, đều là có việc gì mới nói, cả hai bên đều không dây dưa thêm gì.
Nhiếp Cửu La chỉ ừ một tiếng, nhìn anh một cái.
Anh nhìn vẫn như trước, nhưng chững chạc hơn. Từ nhỏ anh đã được khen là “lớn lên có thể làm minh tinh”, lời này đúng là đúng, dáng người, diện mạo, khí chất, không thiếu điểm nào, ngoại trừ đôi mắt kia.
Cô không dừng lại: “Em hẹn người rồi, đang vội”.
Hình Thâm định giơ tay ra chặn cô, nhưng giữa chừng lại rút về, anh đứng tại chỗ, lắng nghe không gian xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại. Đó là sự yên tĩnh đặc trưng của rừng núi, mang theo vô số tiếng ồn của tự nhiên, yên tĩnh đến mức như thể cả anh và cô chưa từng xuất hiện ở đây.
...........
Nhiếp Cửu La quả thật có “hẹn” người khác.
Đây là một con đường men theo núi, uốn khúc ngoằn ngoèo, cả hai đầu đều bị chìm vào bóng tối tĩnh lặng. Nhiếp Cửu La ngồi xuống trên một trụ bê tông bên đường, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhiệt độ càng lúc càng thấp, một lớp áo sơ mi mỏng không thể chống lại nổi cái lạnh, cô hối hận vì không xin Tưởng Bách Xuyên một chiếc áo khoác, chỉ biết liên tục xoa cánh tay cho ấm lên, rồi xõa tóc xuống trước và sau để chắn gió.
Khoảng nửa tiếng sau, ở xa xuất hiện hai ánh đèn xe đang tiến lại gần, đó là xe của Chú Tiền. Nhiếp Cửu La đứng dậy vẫy tay ra hiệu, xe vừa đến trước mặt, chưa kịp dừng hẳn, cô đã kéo cửa và nhảy lên.
Vào thời điểm này, trong xe không cần bật máy sưởi nhưng nhiệt độ bên trong ấm áp hơn nhiều.
Chú Tiền nhìn quanh, tỏ vẻ ngạc nhiên và phẫn nộ: “Cô Nhiếp, khuya thế này, hắn ta... hắn ta lại để cô ở đây một mình sao?”
Nhiếp Cửu La cười: “Ban đầu vẫn tốt, nhưng sau có một chuyện không ổn, thế là bể kèo”
Chú Tiền nổ máy xe: “Người gì mà không ra dáng đàn ông”.
Tất nhiên rồi, trong lòng ông ta nghĩ rằng Nhiếp Cửu La cũng đáng đời, quá tùy tiện, tự làm tự chịu — nhưng cô là khách hàng, nên ông không thể để lộ suy nghĩ này ra ngoài.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |