Đường hẹp. Phật dễ gặp Phật, quỷ dễ gặp quỷ.
Chương 36: Đường hẹp. Phật dễ gặp Phật, quỷ dễ gặp quỷ.
Người dịch: PrimeK
Tưởng Bách Xuyên đang gọi điện thì nhìn thấy Hình Thâm đi lên từ dưới sườn dốc.
Hình Thâm khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao lớn, mang nét thư sinh, dù ở nơi này nhưng trông vẫn rất nho nhã và điềm đạm.
Giữa đêm khuya, anh lại đeo kính râm, nhưng không ai xung quanh thấy điều này kỳ lạ.
Vì Hình Thâm là một người mù.
Tưởng Bách Xuyên giơ tay làm động tác "tạm dừng", ra hiệu có gì chờ nói sau.
Ông biết Hình Thâm "nhìn" được, khứu giác của Hình Thâm vô cùng nhạy bén, gần như có thể giúp anh phân biệt phương hướng. Ngoài ra, anh không thấy được màu sắc và chi tiết của vật thể, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn thấy một loại "ánh sáng". Khi giải thích điều này với Tưởng Bách Xuyên, Hình Thâm từng dùng một phép so sánh: mọi vật đều là "vật phát sáng", chỉ là rõ hay mờ mà thôi - bạn cho rằng thứ đó không phát sáng, chỉ là mắt thường của bạn không nhận ra, giống như âm thanh, có những tần số tai người không nghe được, nhưng không có nghĩa là không tồn tại âm thanh.
Đôi khi Tưởng Bách Xuyên cảm thấy thật tiếc cho Hình Thâm vì anh bị mù, nhưng đôi khi lại nghĩ, mất đi đôi mắt nhưng lại mở ra một "con mắt" khác theo nghĩa nào đó, nhìn thấy những thứ đơn giản và thuần túy hơn.
Khi Hình Thâm lại gần, anh đứng yên một bên, không nói một lời, cho đến khi Tưởng Bách Xuyên cúp máy, anh mới lên tiếng: “Chú Tưởng, chúng ta mau tiếp tục đi thôi, sớm nhất là trưa mai có thể ra khỏi miệng núi, tối có lẽ sẽ về đến Răng Cửa.”
Tưởng Bách Xuyên vui vẻ cười khẽ: “Không cần vội, mọi người vất vả rồi, cứ đi từ từ, nghỉ ngơi thoải mái, trước khi trời tối ngày mai đến miệng núi là được.”
Hình Thâm ngạc nhiên: “Chú không vội... gặp Viêm Thác sao?”.
Nói đến nửa câu sau, anh vô thức hạ thấp giọng.
Chỉ khoảng một giờ trước, Tưởng Bách Xuyên còn gọi mọi người dậy dù họ đã nghỉ ngơi, bảo họ thu dọn trại nhanh chóng rời khỏi núi.
“Không gấp không gấp, nóng vội cũng không làm được gì” nói đến đây, ông nghiêng người về phía Hình Thâm, khẽ nói: “Người đó đã bị Nhiếp Nhị bắt rồi.”
Hình Thâm ngạc nhiên: “A La? Sao họ lại gặp nhau được?”.
Tưởng Bách Xuyên nói: “Nơi nhỏ mà, đường hẹp. Phật dễ gặp phật, ma dễ gặp ma thôi.”
...........
Thuốc tiêm thực sự rất mạnh, đến trưa hôm sau Viêm Thác mới mơ màng tỉnh lại một lần, nói là “mơ màng” vì thực ra anh chưa tỉnh hẳn, chỉ mới có chút ý thức, rồi nhanh chóng lại bị bàn tay khổng lồ của cơn hôn mê kéo trở lại.
Khi đó, anh chỉ cảm thấy xung quanh đầy tiếng xe cộ ồn ào, cơ thể không tự chủ được, lăn lộn chao đảo. Cố gắng mở mắt ra, anh nhận ra đây là cốp xe của mình, hai kiện hành lý lớn bên cạnh cũng rất quen thuộc: chiếc túi vải chứa Tôn Chu và chiếc vali đựng Răng Chó.
Đúng là luân phiên, bây giờ đến lượt anh bị nhét vào cốp xe, chỉ có điều không bị cho vào túi, tay chân và miệng đều bị băng keo buộc chặt - anh đoán Nhiếp Cửu La đang lái xe và chiếc xe đang đi qua khu phố đông đúc, vì có rất nhiều âm thanh hỗn tạp từ bốn phía: tiếng xe, tiếng còi, tiếng ống xả và cả tiếng quảng cáo khuyến mãi của các cửa hàng, đang rao “ưu đãi đặc biệt, chỉ hôm nay.”
Anh nghe quảng cáo, rồi lại chìm vào màn đen vô tận, nhưng lần này, anh biết mình đã ngất đi, ngất trong sự lo lắng, cảm giác mình đang chạy mãi trong bóng tối, thở dốc, mồ hôi đầm đìa, không biết đã chạy bao lâu, bỗng nhiên một luồng gió lạnh xuyên thấu vào da thịt, khiến cả người anh trở nên lạnh buốt.
Viêm Thác mở mắt.
Không phải ảo giác, thực sự rất lạnh.
Trời đã tối, trong tầm nhìn là những dãy núi đen ngòm với đường viền gồ ghề, thô kệch và ở cao hơn nữa là vài ngôi sao nhỏ như đầu kim thưa thớt.
Mùa thu ở phương Bắc, khi đêm xuống thì lạnh thấu xương, trong núi lại còn lạnh hơn vài độ, cửa cốp xe đang mở, gió núi rít từng cơn thổi vào trong xe, mà anh lại nằm nghiêng ngay chỗ đón gió - thực sự là “gió lạnh thấu tim”, xuyên thấu cả lồng ngực, gan ruột.
Viêm Thác co rúm người lại để giữ ấm, dần dần, anh nghe thấy tiếng người, tiếng hai người đang trò chuyện bị gió thổi tới.
Anh cố gắng xoay cái cổ cứng đờ của mình, hướng về phía có tiếng nói.
Trời quá tối, nhưng nhờ ánh sáng mờ nhạt từ bảng điều khiển xe, anh có thể nhận ra đó là hai người: một là Nhiếp Cửu La, người mà anh quá quen thuộc, quen đến mức nghiến răng nghiến lợi; người còn lại là một người đàn ông trung niên tầm vóc trung bình, từ trán ra sau gáy tạo thành một đường viền mượt mà, có thể đoán là người này chải tóc ngược ra sau. Qua giọng nói, anh đoán rằng người này đã lớn tuổi.
Anh tập trung lắng nghe, cố gắng bắt kịp những âm thanh đang bay theo gió.
Nhiếp Cửu La: “... có cứu được Tôn Chu không?”.
Người đàn ông lớn tuổi ngập ngừng: “Khó nói, cố hết sức thôi. Nếu sớm hơn thì tốt... bây giờ đã bén rễ đâm chồi rồi.”
Nhiếp Cửu La: “Phải rồi, trước đây khi Tôn Chu mất tích, cháu đã báo cảnh sát, nhưng lúc đó không nghĩ rằng...”
Giọng nói hạ thấp, khiến Viêm Thác không nghe rõ.
"... Tìm cách hủy báo án đi, thu xếp cho hắn ta xuất hiện hoặc gọi điện về nhà cũng được."
Người đàn ông lớn tuổi: “Cháu yên tâm, chúng ta sẽ giải quyết chu đáo.”
Nhiếp Cửu La: “Còn nữa...”
Viêm Thác thấy cô lấy từ túi quần sau ra thứ gì đó đưa cho người đàn ông lớn tuổi: “Điện thoại của Viêm Thác. Cháu đã thử rồi, có thể mở khóa bằng ngón trỏ tay phải của anh ta. Có một vấn đề...”
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |