Anh thật sự không nên mời tôi đến đây 3
Chương 35: Anh thật sự không nên mời tôi đến đây 3
Người dịch: PrimeK
Viêm Thác đỗ xe xong, đi thẳng về phòng.
Trước khi rời đi, anh nhớ còn bật đèn trong phòng tắm, nhưng giờ tối đen như mực, cũng không có gì lạ, Răng Chó vốn không thích ánh sáng, nói rằng bóng đèn lủng lẳng kia giống như mặt trời, khiến hắn phát ốm.
Anh mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở, anh đột nhiên căng thẳng: Có gì đó không đúng trong căn phòng này.
Đúng là có gì đó bất thường, rất nhanh, anh đã nhận ra điều khác thường: Căn phòng dĩ nhiên tối đen, nhưng ở giữa phòng, có một bóng đen hình người đang lắc lư.
Anh hét lên: "Ai?"
Đồng thời nhanh chóng đưa tay bật công tắc đèn, công tắc được lắp ngay cạnh cửa bên phải để thuận tiện cho khách.
Đèn bật sáng.
Dưới ánh đèn, có một người, không ngờ lại là Nhiếp Cửu La.
Tình trạng của cô rất tệ, khuôn mặt tái nhợt, tinh thần ngẩn ngơ, quần áo xộc xệch, điều đáng sợ hơn là trên mặt, trên người cô đều có máu, thậm chí trên tóc cũng có, kết thành những mảng nhỏ.
Trong đầu Viêm Thác vang lên tiếng ù: Răng Chó đã gây họa rồi.
Nhìn thấy Viêm Thác, môi của Nhiếp Cửu La khẽ động, loạng choạng bước về phía anh, nhưng cô bước không vững, chỉ đi được hai bước rồi đổ gục xuống.
Viêm Thác theo phản xạ lao lên đỡ cô: "Cô Nhiếp, cô không sao..."
Lời còn chưa dứt, anh đã cảm thấy vùng bụng trên có chút đau nhói, như bị cái gì đó đâm vào.
Trong đầu anh vang lên hồi chuông báo động, lập tức nhớ đến ống tiêm mà lão già què cắm vào cổ anh: Trong đó không phải thuốc gây mê thông thường, thông thường thuốc gây mê được tiêm tĩnh mạch, hiếm khi tiêm bắp vì tác dụng chậm, nhưng loại thuốc trong ống tiêm đó, chỉ cần tiêm vào một ít, dù tiêm bắp, đã khiến anh ngủ mê man gần mười tiếng đồng hồ.
Chiếc ống tiêm vẫn còn phần lớn thuốc, anh đã cẩn thận gói lại và cất vào túi hành lý, vốn định mang về nhờ kiểm tra...
Anh định đẩy Nhiếp Cửu La ra, nhưng đã muộn, thuốc đã được tiêm hết, ngược lại Nhiếp Cửu La còn đẩy mạnh anh ra, mượn lực đứng vững.
Viêm Thác loạng choạng lùi lại hai bước, không còn để ý đến Nhiếp Cửu La nữa, nhanh chóng rút ống tiêm ra vứt đi, rồi ấn vào chỗ vừa bị tiêm: Thuốc này thực sự rất mạnh, chỉ trong chốc lát, khu vực đó đã tê cứng, hơn nữa, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự tê cứng như một đàn kiến chạy tán loạn, đang lan ra khắp nơi...
Nhiếp Cửu La vứt đi thứ đang cầm trong tay, đó là một chiếc khăn ướt, cô nhìn Viêm Thác, đồng thời chỉnh lại một lọn tóc, không có vẻ gì là có chuyện, ung dung lau sạch máu bẩn trên tóc: "Tôi không sao, máu của Răng Chó, không phải của tôi, không cần lo."
Khốn kiếp!
Viêm Thác tức đến mức suýt phun máu, nhanh chóng rút súng từ phía sau lưng ra, nhưng lúc rút súng tay anh còn đủ lực, khi giơ súng lên, cả cánh tay đã tê cứng, ngón tay co giật, súng rơi xuống đất, trượt ra xa gần cả mét, lại càng gần Nhiếp Cửu La hơn.
Anh bước tới định nhặt súng, nhưng khớp gối cũng đã tê liệt, bước đi lảo đảo ngã sấp xuống đất, Nhiếp Cửu La không thèm để ý đến anh, cô kéo một chiếc ghế gần đó lại, đặt ngay ngắn rồi ngồi xuống.
Viêm Thác dốc hết sức lực, đưa tay với lấy khẩu súng, những ngón tay run rẩy vừa chạm vào báng súng, thì Nhiếp Cửu La đã giẫm chân xuống, đè tay anh và cả khẩu súng dưới chân cô.
Cô đi đôi bốt ngắn, đế cứng, da bốt sáng bóng, phần ống bốt để lộ một đoạn mắt cá chân trắng mịn.
Viêm Thác ngẩng đầu lên.
Nhiếp Cửu La ngồi trên ghế, cúi người về phía anh, vài sợi tóc dài buông xuống, chạm vào vai anh.
Cô nói: "Anh thật sự không nên mời tôi đến đây."
..........
Lúc hơn một giờ sáng, sâu trong dãy núi Nam Ba.
Cây cối um tùm, bóng râm dày đặc che kín bầu trời, nửa đêm vốn đã tối tăm, ở đây lại càng tối hơn, nói là "giơ tay không thấy ngón" cũng chẳng ngoa.
Tuy nhiên, ngay tại một nơi hoang vu mà người xưa gọi là "nơi cáo trú ngụ, hang sói rình rập" vào lúc này, lại có một góc ánh sáng hỗn loạn tỏa ra, kèm theo tiếng người nói mơ hồ.
Ánh sáng đến từ nhiều nguồn khác nhau: đèn cắm trại, gậy phát sáng và đèn pin mắt sói.
Khoảng mười mấy nam nữ, tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, đang thu dọn hành lý, xếp gọn lều trại dưới ánh sáng ấy.
Một thanh niên thấp bé kéo ra từ ba lô leo núi một chiếc áo khoác màu cam nhăn nhúm, giũ ra rồi mặc vào, sau đó quấn thêm một chiếc khăn đa năng sặc sỡ, cười cợt hỏi người đàn ông cơ bắp mặc áo ngắn tay màu rằn ri đối diện: “Lão Đao, nhìn em này, em có giống như sinh viên đi thám hiểm leo núi không?”.
Vừa nói, cậu ta vừa xoay người một vòng ba trăm sáu mươi độ, để Lão Đao có thể chiêm ngưỡng từ mọi góc độ.
Thực ra Lão Đao không hề già, chỉ khoảng chưa đầy ba mươi, da đen nhẻm, khuôn mặt góc cạnh. Hắn ta đang dùng da bò bọc con dao găm quân dụng kiểu 56, nghe vậy thì liếc mắt một cái: “Giống, giống thật, giống cái shit.”
Nói rồi rút dao ra, làm bộ muốn đâm tới: “Lợn giả làm voi, bày trò cái cục cớt!”
Cậu thanh niên thấp bé đã đoán trước được trò này, hét lên một tiếng rồi nhảy vọt ra xa, đứng đó cười ha hả, bên cạnh có một cô gái da trắng bóc không nhịn được, "suỵt" một tiếng, khẽ trách mắng: "Làm cái gì vậy! Chú Tưởng đang gọi điện thoại đấy."
Cậu thanh niên lập tức hoảng sợ, vội im lặng, chắp tay vái lạy khắp nơi tỏ ý xin lỗi, rồi quay lại chỗ cũ.
Lão Đao liếc xéo cậu ta, ánh mắt đầy vẻ hả hê.
Cậu thanh niên thấp bé bực bội, thu dọn balo một lúc rồi quay nhìn về phía sau.
Cách đó vài chục mét, trên một gò đất nhỏ, có một người đàn ông đang gọi điện thoại, vì bị ngược sáng nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể thấy đó là một người đàn ông trung niên, lưng thẳng tắp.
Cậu thanh niên chọc cùi chỏ vào Lão Đao: “Này, chẳng phải nói là ở lại trong núi nửa tháng sao, sao mới đi được nửa chừng đã vội về rồi?”.
Lão Đao đáp một câu khiến cậu ta câm nín: “Sao, về còn không tốt à? Cậu thích ở đây quá à?”.
..
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |