Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đã mất tích rồi, còn cần gì mặt mũi nữa 2

Phiên bản Dịch · 1206 chữ

Chương 39: Người đã mất tích rồi, còn cần gì mặt mũi nữa 2

Người dịch: PrimeK

Cô chắc cũng biết tay mình đẹp, nên đã đầu tư rất nhiều vào đó: Móng tay được mài nhẵn và sơn bóng màu bạc, cổ tay đeo một chiếc vòng vàng nhỏ, những hạt vàng nhỏ không đều nhau được cắt nhiều mặt, khiến chiếc vòng trông như một dải sao nhấp nháy quanh cổ tay.

Chú Tiền cảm thấy đôi tay này thật uổng phí trên người cô, khiến vẻ ngoài của cô càng trở nên nhạt nhòa.

Cô đưa ra chứng minh nhân dân và danh thiếp, tự giới thiệu tên là Lâm Linh, trợ lý văn phòng của một công ty kinh doanh dược liệu và Viêm Thác là người đại diện pháp lý của công ty đó.

Nói cách khác, Viêm Thác là ông chủ của công ty, sau khi báo cảnh sát, một số nhân viên trong công ty cũng tạm dừng công việc để giúp tìm kiếm manh mối. Theo lời cô, người nhận điện thoại cũng là đồng nghiệp, phụ trách lọc tin tức giả và chuyển những thông tin thật sự có giá trị cho cô.

Trong khi nói chuyện, cô bật chế độ quay video trên điện thoại, điều chỉnh vị trí để đảm bảo phần thân trên của chú Tiền được ghi hình đầy đủ.

Chú Tiền không khỏi ngạc nhiên: “Viêm Thác… là ông chủ của công ty? Anh ta giàu lắm à?”

Lâm Linh nói: “Ông nghĩ gì thế, sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng biết đến nghèo khổ”.

Chú Tiền hiểu ra: Đây là một cậu ấm, mà lại không phải loại phá sản.

“Thế tại sao hắn lại làm nghề đó?”

Lâm Linh nhìn ông một cái: “Làm nghề gì cơ?”

Chú Tiền do dự một chút, muốn giữ thể diện cho ông chủ công ty, nhưng nghĩ lại, người đã mất tích, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, tốt nhất là nói thẳng ra.

Ông cố gắng nói một cách tế nhị: “Chính là nghề... trai bao đó”.

Lâm Linh vẫn giữ vẻ mặt công việc: “Đó là chuyện riêng của ông chủ, chúng tôi không tiện can thiệp. Ông cứ kể lại chi tiết việc đã gặp anh ấy đi, ngoài hai nghìn, chúng tôi sẽ cân nhắc thưởng thêm”.

Nghe có thể được thêm tiền, chú Tiền hào hứng, biết đang quay video nên ngồi thẳng lưng, chỉnh lại dáng vẻ cho nghiêm chỉnh, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện.

Là một tài xế đưa đón khách, miệng lưỡi chú Tiền không phải hạng xoàng, mọi việc được kể rõ ràng, Lâm Linh lắng nghe cẩn thận, gần như không ngắt lời, chỉ hỏi một câu: “Cô Nhiếp đó, ông có cách liên lạc hoặc thông tin cơ bản gì về cô ấy không?”

Chú Tiền đáp: “Các cô biết tên cô ta thì có thể lên mạng tìm, cô ấy khá nổi tiếng, từng tổ chức triển lãm, còn lên cả tạp chí nữa”.

Sau khi hỏi xong mọi thứ cần thiết, Lâm Linh rất nhanh chóng bảo chú Tiền lấy mã QR thanh toán của Alipay ra và chuyển cho ông năm nghìn tệ ngay tại chỗ.

Khi chú Tiền bước ra khỏi quán cà phê, ông ta cảm thấy mọi thứ không chân thực. Ông mở điện thoại nhiều lần để kiểm tra xem số tiền vừa chuyển có còn ở đó không.

Số tiền này phải giữ kín, không thể để vợ biết được. Nếu bà ấy biết, sẽ lại lấy đi làm đẹp nữa; cũng không thể để bạn bè biết, vì nếu họ biết thì sẽ ép ông phải mời họ ăn uống. Bây giờ ăn uống không rẻ, ít nhất cũng tốn ba đến bốn trăm tệ một bữa.

...........

Sau khi tiễn chú Tiền, Lâm Linh đeo tai nghe, tua nhanh qua video một lần, rồi mới thu dọn đồ đạc và đi thẳng lên tầng năm của tòa nhà.

Tầng năm là khu ẩm thực, có khu chợ ẩm thực ồn ào và náo nhiệt, những nhà hàng có tiếng với giá cả phải chăng và cả những nhà hàng sang trọng, nơi mà chỉ cần nhìn qua cũng biết giá không hề rẻ.

Lâm Linh bước vào nhà hàng trông sang trọng nhất.

Do giá cả đắt đỏ, trong nhà hàng chỉ có vài bàn có khách, tất cả ngồi rất xa nhau. Ánh đèn vàng ấm áp tạo nên không gian mờ ảo. Lâm Linh bước tới một bàn ở phía trong và gọi một tiếng: “Dì Lâm”.

Người phụ nữ đang lật xem thực đơn “ừ” một tiếng: “Ngồi đi”.

Lâm Linh ngồi xuống đối diện bà ta. Cô liếc nhìn xung quanh, thấy mấy nhân viên phục vụ trẻ mặc sơ mi trắng, thắt nơ, đang lén nhìn về phía này. Khi bắt gặp ánh mắt của cô, họ vội quay đi, lúng túng.

Lâm Linh mỉm cười, thừa hiểu: đám nhân viên này chắc chắn không phải đang nhìn mình.

Họ đang nhìn dì Lâm, Lâm Hỉ Nhu.

Cô gọi bà ta là "dì", nhưng nếu chỉ xét về ngoại hình, hai người trông có vẻ gần như cùng độ tuổi. Điều khiến Lâm Linh ghen tị nhất là Lâm Hỉ Nhu có một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, với nét quyến rũ mê đắm lòng người, chỉ cần một cái nhăn mày hoặc nụ cười mỉm đều khiến người ta ngẩn ngơ. Bà ta là sự kết hợp giữa phong cách cổ điển Hồng Kông và vẻ thanh lịch kiểu Pháp. Bà ta mặc một chiếc váy dài họa tiết hoa nhỏ màu xanh bơ, cổ chữ V, tay lửng với diềm bèo. Nếu Lâm Linh mặc chiếc váy đó, chắc chắn sẽ trông thật lố bịch và già đau già đớn, nhưng Lâm Hỉ Nhu mặc thì như một làn da thứ hai.

Trước mặt bà ta, Lâm Linh luôn cảm thấy tự ti, như thể ông trời đã dành hết tâm huyết để tạo ra Lâm Hỉ Nhu, còn đến lượt cô thì chỉ là một sản phẩm vội vàng, qua loa.

Cô mở điện thoại, đẩy chiếc điện thoại đã cắm tai nghe về phía Lâm Hỉ Nhu.

Lâm Hỉ Nhu nói: "Không vội, cháu cứ kể đi, tối nay dì sẽ xem sau."

Lâm Linh sắp xếp lại suy nghĩ: “Hôm nay cháu gặp một người tài xế, thông tin của ông ta khá có giá trị. Ngày 19 chúng ta mất liên lạc với Viêm Thác, nhưng người này nói rằng ngày 18 ông ta đã gặp Viêm Thác và khi chia tay, Viêm Thác còn chở theo một cô gái xinh đẹp họ Nhiếp”.

Lâm Hỉ Nhu cười nhạt: “Không có gì lạ, Tiểu Thác đã là người lớn rồi. Nó bảo dì là gặp một người bạn, phải ở lại vài ngày, dì đã biết chắc là có dính tới một cô gái rồi”.

“Nhưng tối 19, cô gái đó bị bỏ rơi ở một nơi hẻo lánh trên núi. Người tài xế này phải lái xe đường dài đến đón cô ta”.

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.