Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vùng đó trước giải phóng là khu thổ phỉ 4

Phiên bản Dịch · 1174 chữ

Chương 7: Vùng đó trước giải phóng là khu thổ phỉ 4

Người dịch: PrimeK

Nhiếp Cửu La không hề có tâm trạng vui sướng khi "gặp được người" và "tìm được người giúp đỡ", bởi người có thể xuất hiện ở nơi này, một nửa là người qua đường thật sự, một nửa là người có liên quan. Nhỡ đây chính là người định giết Tôn Chu, khiến anh ta sợ đái ra quần thì sao?

Nếu đúng là vậy, biểu hiện của cô sẽ rất quan trọng. Không được hoàng hốt, sợ hãi, nghi ngờ nhưng cũng không thể dửng dưng như không thấy gì.

Cô khống chế khoảng cách hai bên cho hợp lý rồi bình tĩnh bước tới, ánh mắt thản nhiên như người qua đường.

Thật trùng hợp, anh ta cũng nhìn cô với ánh mắt thản nhiên của người qua đường.

Đây là một người trẻ tuổi có vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ, gương mặt ưa nhìn và khuôn hàm góc cạnh. Chắc chắn anh ta không hay cười, vì người thích cười, gương mặt sẽ dịu dàng hơn.

Nhiếp Cửu La dời ánh mắt khỏi người anh ta, lại "thản nhiên" liếc qua biển số xe.

Người đàn ông có vịt bông ngồi trên ghế lái phụ chưa chắc đã là người có tính trẻ con, cũng chưa hẳn là người đã làm bố mà còn có thể là một kẻ biến thái thích giết người.

Bởi vậy việc nhớ kỹ biển số xe của anh ta là điều rất cần thiết.

Qua cửa hàng tạp hóa ở cửa thôn Đông, người đi lại trên đường nhiều hơn, Nhiếp Cửu La mới thở phào.

Tốt lắm, cô đã an toàn, có thể tính sổ với Tôn Chu rồi. Những lo lắng khi thấy anh ta bị thương đã tan biến hết khi cô suýt bị nghiền nát dưới bánh xe.

Đi tới một gốc hòe già, cố gắng cách xa mấy bà cụ đành bài Hanafuda [] dưới tàng cây, cô gọi điện phản ánh với công ty du lịch.

Lần này tới Thiểm Nam, Nhiếp Cửu La có việc cần làm, phải ở lại chừng nửa tháng. Nhưng do công việc không quá gấp gáp, cô không muốn lãng phí thời gian ở khách sạn nên đã liên hệ với công ty du lịch, đặt một lộ trình tới những ngôi miếu gần đó để xem tượng đất. Miếu nào càng cũ càng tốt, cô không sợ miếu hoang.

Do không phải lộ trình bình thường, mà một số địa điểm cần tới lại khá hoang vu, công ty du lịch đã đưa ra con số gấp hai giá thị trường. Nhiếp Cửu La cũng gật đầu luôn, chỉ có thêm hai yêu cầu: Một, phải an toàn; Hai, đi đủ mọi chỗ.

An toàn cái gì! Nhìn bàn tay trầy xước, cô đã chuẩn bị tinh thần làm cho ra lẽ rồi.

Nếu chuyện gì cũng im lặng, người ta lại nghĩ cô dễ bắt nạt.

Đầu dây bên kia bắt máy, Nhiếp Cửu La nhẹ nhàng thuật lại đầu đuôi, bởi cô không phải kiểu người thích to tiếng. Những người như vậy trông thì tưởng ghê gớm, thực chất rất nhanh nguội, không có lợi cho trận chiến lâu dài.

Mời nói xong, bên kia đã nơm nớp lo sợ, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần câu "Xin lỗi chị".

Nhiếp Cửu La:

"Tôi không cho rằng việc này chỉ cần câu "Xin lỗi" là giải quyết được. Gặp chuyện, tài xế tôi thuê lại vứt tôi ở đó thì có ổn không?".

Công ty du lịch:

"Dạ, rất không ổn ạ".

Nhiếp Cửu La:

"Nếu không nhờ tôi phản ứng kịp có phải đã bị cuốn vào gầm xe rồi không? Tôi có thể hiểu Tôn Chu gặp chuyện bất ngờ nhưng đây là hai vấn đề khác nhau. Tôi bỏ tiền, tôi cần một sự phục vụ ngang với số tiền đó. Một người tài xế tự xưng đã có mười năm kinh nghiệm, mà có thể bỏ mặc sự an toàn của khách như thế ư?".

Hiển nhiên công ty du lịch cũng biết "giọng càng bình tĩnh, vẫn đề càng lớn" nên họ chẳng dám ho he gì.

"Dạ, dạ, chị Nhiếp, đây cũng là sơ sót của bên em".

Nhiếp Cửu La đang chuẩn bị từ ngữ trau chuốt cho lần đánh thứ ba, đưa không khí lên cao trào thì bỗng nghe thấy một câu.

"Chắc là đi tìm trai đấy, ôi, không có tí liêm sỉ nào...".

Tìm trai gì cơ? Nhiếp Cửu La vừa phân tâm, mọi từ ngữ đã chuẩn bị đều bay sạch.

"Còn nói dối là đi đánh bài, đánh cả đêm không về... Chồng nó đi tìm rồi; Ôi, phen này chồng nó đánh chết nó mất...".

"Chị Nhiếp, chị xem thế này có được không? Bọn em sẽ lập tức cho tài xế khác tới đón chị, còn phía Tôn Chu, bọn em sẽ nhanh chóng liên hệ anh ấy, tìm hiểu tình huống".

Hình như bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy. Thêm vào đó, giờ phút này, Nhiếp Cửu La đã sinh lòng hiếu kỳ với câu chuyện tự bay vào tai rồi. Khách quan mà nói, cô không phải người nhiều chuyện nhưng chuyện tự bay tới cô cũng không từ chối.

Cô trả lời qua quýt mấy câu rồi cúp điện thoại, bước lại gần mấy bà cụ đang đành bài.

Mải chuyện trò lại thêm lòng căm phẫn sục sôi, họ chẳng hề nhận ra sự xuất hiện đột ngột của Nhiếp Cửu La mà còn tích cực mời cô thảo luận cùng, hỏi quan điểm của cô.

"Cháu nói đúng không, cô bé?".

Chẳng mấy chốc, Nhiếp Cửu La đã hiểu rõ chân tướng câu chuyện tình yêu chốn thôn quê này.

Hóa ra, tối qua thôn Hưng Bà Tử có một người phụ nữ bảo với chồng là đi đánh bài rồi mất dạng cả đêm.

Chồng cô ta tưởng vợ mình nghiện bài bạc, ngủ lại bên đó nên không để ý. Mãi đến sáng nay cũng không thấy vợ về, gọi điện thoại thì tắt máy, anh ta mới tìm tới cửa thì biết tin, tối qua vợ mình không tới đánh bài.

Vậy là rắc rối, không thấy người, lại không liên lạc được, chồng cô ta la hét đòi báo cảnh sát. Bạn bài của cô ta sợ lớn chuyện, đành khai thật. Đánh bài chỉ là cái cớ thôi. Người phụ nữ kia có anh người yêu ở thôn bên, tối qua kiếm cớ để đi hẹn hò.

Chồng cô ta sôi máu, gọi hai người anh em tới, lái xe máy phi thẳng sang thôn bên bắt gian.

Đến nay "tình hình bắt gian" còn chưa được truyền lại, nhưng mấy bà cụ này đã quả quyết trận chiến sẽ máu me be bét, nói nôm na là "sẽ đánh chết người".

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.