Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện người qua đường, cứ để nó đi qua đi.

Phiên bản Dịch · 1147 chữ

Chương 8: Chuyện người qua đường, cứ để nó đi qua đi.

Người dịch: PrimeK

Chiều đến, Nhiếp Cửu La đợi được chiếc xe tới đón mình nhưng không đợi được phần kết của câu chuyện tình yêu chốn thôn quê đó, không ngờ chuyện này lại gây ra một khúc ngoặt khác.

Nghe bảo anh chồng kia dẫn người tìm được gã tình nhân. Sau một hồi đánh đấm, gã tình nhân phải quỳ xuống đất xin tha; rồi kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện; đúng là hai người có hẹn gặp nhau vào tối qua, nhưng gã đợi mãi mà vẫn không thấy người phụ nữ đến, gọi điện thoại cũng chẳng ai nghe. Gã ta chỉ cho rằng người phụ nữ bận chuyện gì đó ở nhà nên mới không đến.

Tóm gọn là vụ án bắt gian đang có xu hướng quá độ thành vụ án mất tích.

Còn sau án mất tích là gì thì Nhiếp Cửu La không quan tâm nữa. Với tất cả mọi thứ, cô đều giữ thái độ "tò mò vừa phải, yêu thích có chừng mực". Cuốn truyện đặc sắc hoặc bộ phim hay đang xem bị đứt đoạn, cô cũng chẳng nhớ mong.

Tài xế mới là Chu Tiền, chừng bốn mươi tuổi. Trên đường về, chú ta luôn miệng xin lỗi Nhiếp Cửu La thay cho công ty du lịch.

Đây là hành vi cá nhân của Tôn Chu, Nhiếp Cửu La không định giận cá chém thớt.

" Đã liên hệ được với Tôn Chu chưa chú?".

Chú Tiền xấu hổ: "Vẫn chưa. Điện thoại có chuông nhưng không ai nghe máy cả".

Rồi lại nghĩ bụng: Thanh niên trai tráng mà sao lại nhát gan đến vậy.

Những cái gọi là "xác sống", "quái vật", "kẻ giết người biến thái" đều là những phỏng đoán mang tính giễu cợt. Xác suất gặp phải không cao, nếu nói là đụng trúng kẻ đòi nợ bài bạc thì còn dễ tin hơn.

Nhiếp Cửu La lại hỏi: " Anh ta có xích mích hay nợ tiền ai không ạ?".

Chú Tiền không dám chắc chắn: "Cái này khó nói lắm".

Cũng phải, họ chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, làm sao biết được cuộc sống cá nhân của nhau.

--------

Vốn dĩ Tôn Chu cũng ở khách sạn với Nhiếp Cửu La nhưng chú Tiền là người địa phương, có nhà ở huyện nên sau khi đưa Nhiếp Cửu La tới khách sạn, chú ta quay xe về nhà. Trước khi đi có nói rằng nếu từ giờ tới tối vẫn không liên lạc được với Tôn Chu, hành trình sau đó của cô sẽ do chú ta phụ trách.

Thời gian còn sớm, Nhiếp Cửu La về phòng lấy bút chì và tập tranh ra bắt đầu tập trung vào công việc.

Tác phẩm tiếp theo của cô là tượng ma nữ, đã phác thảo mấy bản nhưng đều bỏ dở giữa chừng. Lý do duy nhất khiến chúng bỏ dở: đẹp thì đẹp thật nhưng chưa đủ độ ma mị.

Lần này cũng vậy, nhân vật vừa thành hình Nhiếp Cửu La đã không ưng ý. Ngắm nghĩa một hồi, cô ném bút đi, dựa lưng vào thành ghế suy nghĩ vẩn vơ.

Ngay sau đó như nhớ tới điều gì, cô lại ngồi thẳng dậy chuyển những bức ảnh chụp được ở miếu hoang vào máy tính, phóng to từng tấm ảnh để quan sát.

Chú ý ban đầu của cô là muốn “mượn những gì đã thấy để khai thác cảm hứng cho tác phẩm nhưng nhìn một hồi cô lại nghĩ qua chuyện khác”.

Tượng thờ trong các chùa miếu đa phần đều có nét mặt trang nghiêm hoặc hiền lành, thỉnh thoảng có tượng trợn mắt cũng là để xua đuổi yêu ma quỷ quái, rất ít ai cung phụng những pho tượng có dáng vẻ yêu mị.

Hơn nữa người được cung phụng đều có lai lịch rõ ràng như Thái Thượng Lão Quân, Cửu Thiên Huyền Nữ, Lữ tổ, Nhị Lang thần, nhưng người trong ngôi miếu hoang này cô lại chẳng nhận ra, dù cô đã đi nhiều nơi, gặp nhiều loại tượng. Hay đây là yêu tinh, quỷ quái ở địa phương?

Đang trầm ngâm, điện thoại bỗng báo có tin nhắn mới.

Nhiếp Cửu La bấm vào wechat. Trong đó có một tin nhắn mới hình phong thư, người gửi thư là “Bên kia”.

Nhấn đúp vào phong thư, dòng chữ “Ngày thứ bảy, bình an” hiện lên. Cùng lúc đó dưới cuối bức thư xuất hiện mười giây đếm ngược của tin nhắn tự hủy.

Hết mười giây, một ngọn lửa bùng lên nuốt hết từng con chữ. Sau khi chữ cháy hết vẫn còn khói bay nghi ngút khắp nơi.

App điện thoại bây giờ được làm quá tinh xảo, mọi hiệu ứng giống y như thật. Nhiếp Cửu La đang định bỏ điện thoại thì bỗng cô dừng lại. Lát sau cô gửi biển số xe của chiếc xe địa hình trắng qua, kèm với câu “Xem chủ xe này có tiền án gì như đánh bạc, cho vay không. Tư liệu gửi vào email là được”.

Nếu vẫn không tìm được Tôn Chu, sớm muộn gì cảnh sát cũng tới điều tra và chắc hẳn sẽ lấy lời khai của cô. Cô cảm thấy chủ nhân chiếc xe có con vịt vàng nọ không phải kẻ hiềm nghi cũng có mấy phần kỳ quặc.

Đặt điện thoại xuống, cô tiếp tục công việc cho tới tận lúc đói rã rời mới gọi đồ ăn. Đặt món lúc này cũng rất hên xui vì đã chín giờ hai mươi lăm phút rồi, năm phút nữa là cửa hàng đóng cửa.

Chừng mười giờ, thức ăn được giao đến: một món canh cá rim nồi đá cùng một bát mì tươi. Nhiếp Cửu La dọn một góc bàn, bày biện mấy món ăn. Sắp sửa ăn, cô bỗng thấy tội lỗi. Tinh bột dễ béo, cá rim nồi đá lại nhiều dầu, nhiều ớt. Sao mình có thể ăn đổ dầu mỡ như vậy vào giờ này cho được?

Cô rót một ly nước để trên bàn, mỗi khi ăn một miếng lại nhúng vào đó để bỏ bớt dầu. Tuy làm vậy hương vị không còn trọn vẹn nhưng trong lòng sẽ dễ chịu hơn: So với dáng người, mấy thứ này chẳng là gì.

Lửng bụng, Nhiếp Cửu La dừng đũa. Tuy hộp canh lớn nhưng đa số là nước, gần như những gì ăn được cô đã ăn cả rồi nên cũng không tính là lãng phí. Đang định dọn dẹp, bức tường trước mặt bỗng có tiếng “bịch”.

Tiếng động rất rõ ràng, có thể thấy được cú va đập của người khách phòng bên không hề nhẹ.

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.