Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1556 chữ

Đại Phụng, Định An Thành, Xuân Độ Phường.

Mặt trời dần lặn phía tây, ánh tà dương nhuộm đỏ một góc trời. Thành Định An với vẻ cổ xưa, mái ngói san sát, từng tòa lầu đài nguy nga dưới ánh chiều tà lại thêm phần u ám, không còn cái không khí náo nhiệt của buổi sớm.

Trong cửa hàng gạo Phú Quý, Lâm Nghiễn đang cần mẫn ghi chép sổ sách.

“Ngày mùng ba tháng bảy, Liêu Tiền Phường Lý Nghiêm mua gạo hai mươi cân, thu 100 văn.”

“......”

“Ngày mùng tám tháng bảy, Mặc Trì Phường Trần Đông mua gạo mười cân, thu 60 văn.”

“......”

“Ngày hai mươi tháng bảy, Trường Thu Phường Vương thị gia tộc mua gạo một trăm cân, thu một lượng hai ngân.”

“......”

“Tháng bảy tổng cộng xuất kho một ngàn bốn trăm cân, thu ngân bốn mươi lượng bảy trăm văn.”

Cẩn thận tính toán từng khoản, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Lâm Nghiễn đặt bút xuống, khẽ thở ra một hơi.

Tháng này giá lương thực lại tăng cao không ngừng. Đầu tháng chỉ cần năm văn mua được một cân, cuối tháng đã tăng gấp đôi, mười văn một cân còn khó mua.

Hắn, một nhân viên phòng thu chi, mỗi tháng lương chỉ có ba trăm văn. Sau khi trừ đi năm mươi văn tiền thuế, số tiền còn lại chỉ đủ mua hai mươi cân gạo trắng. Nếu giá gạo còn tiếp tục tăng, ngay cả mức sống tằn tiện nhất hắn cũng không thể duy trì.

“Lâm Nghiễn! Phát lương tháng rồi, mau ra đây!”

“Tới đây!”

Lâm Nghiễn đứng dậy đi ra ngoài. Ngô Tam đang chờ ở cửa, vừa thấy hắn liền kéo ngay về phía phòng thu chi.

Ngô Tam là phu khuân vác của thương hội Phú Quý, chuyên vận chuyển lương thực. Người này cao lớn, lực lưỡng, tính tình lại chân chất, nhưng có tật nói nhiều. Vì làm cùng chỗ nên hai người coi như quen biết.

“Mau đi thôi, nghe nói lại tăng thuế rồi! mả mie nó chứ, Định Đẳng Chi Chiến liên quan quái gì đến chúng ta? Năm nay cái đám lão tạp mao kia đã tăng thuế bốn lần rồi!”

Nghe đến chuyện tăng thuế, Lâm Nghiễn cũng giật mình, lập tức bước nhanh theo Ngô Tam.

Vội vã một hồi, Ngô Tam không cẩn thận đụng trúng một đại hán mặt mũi dữ tợn, thân hình cao lớn vạm vỡ.

“Á đù! Vội đi đầu thai hả?”

Đại hán trở tay giáng ngay một cái bạt tai, đánh cho Ngô Tam loạng choạng hai vòng, nửa bên mặt lập tức sưng tấy.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Cảnh Gia, mời ngài đi trước, mời ngài cứ đi trước!”

Ngô Tam vừa đau vừa sợ, chỉ biết cười làm lành, cúi đầu khom lưng. Thân hình hắn vốn thuộc dạng cao lớn, nhưng đứng trước đại hán kia, lại thấp bé đi trông thấy. Đối phương không chỉ vạm vỡ mà còn hung hãn, cánh tay có thể ví như một thân ngựa.

“Hừ! Quỷ xui xẻo!”

Đại hán khinh khỉnh nhổ nước bọt, nghênh ngang bước vào phòng thu chi.

Phụ trách phát lương, Lão Trần, lập tức tươi cười chào đón: “Cảnh Gia, ngài đến rồi, đây là lương tháng của ngài, xin cầm lấy!”

Cảnh Gia nhận mấy lượng bạc trắng sáng, cố ý vê thành từng viên nhỏ, giọng lớn tiếng: “Không phải nói tăng thuế sao? Sao vẫn chỉ có ba lượng vậy?”

“Cảnh Gia đừng nói đùa, làm gì có ai dám tính thuế trên người ngài chứ?”

“Được, rất hiểu chuyện!”

Chờ khi vị hộ vệ họ Cảnh rời đi, Lâm Nghiễn mới đỡ Ngô Tam, kéo hắn đi qua xếp hàng nhận lương.

Mãi mới đến lượt, Lão Trần lấy ra một cuộn danh sách, lạnh nhạt nói: “Tên ai thì ấn dấu tay vào đây!”

“Được, được!”

Ngô Tam ấn dấu tay xong, vội vàng nhận tiền, nhưng vừa đếm xong liền la lên: “Không phải nói 230 văn sao? Đây mới có 200 văn, Trần thúc, ngài tính sai rồi!”

“Xì! Ngươi nói bậy bạ cái gì? Ta đếm làm sao có thể sai?”

“Nhưng rõ ràng thiếu mà...”

“Ngươi điếc à? Quan phủ lại tăng thuế! Lần này còn nhiều hơn mấy lần trước, có được 200 văn mà vẫn kêu ca, về nhà thắp nhang tạ trời đi!”

“Nhưng mà Cảnh Gia thì...”

“Cảnh Gia? Người ta là võ giả Lực Cảnh, còn ngươi chỉ là một thằng phu khuân vác nghèo rách! Còn dám so với người ta?”

“Ngươi...”

Lâm Nghiễn kéo tay Ngô Tam, nhỏ giọng: “Thôi, nhịn đi!”

Sau khi khuyên Ngô Tam yên lòng, Lâm Nghiễn cũng nhận lương. Hai trăm hai mươi văn, so với tháng trước thiếu mất ba mươi văn.

Với Lâm Nghiễn, thái độ của Lão Trần ôn hòa hơn một chút, dù gì cả hai đều làm sổ sách.

“Tiểu Lâm à, đã ký thân khế với chủ gia chưa?”

Lâm Nghiễn lắc đầu.

“Tiểu Lâm, nghe ta nói. Làm sổ sách quan trọng nhất là gì? Không phải nhanh hay chuẩn, mà là được chủ gia tín nhiệm!

“Ngươi xem, quản sổ sách ở đây có ba người. Hai người kia lớn tuổi, nhận mỗi tháng năm trăm văn, còn ngươi chỉ có ba trăm. Vì sao? Vì ngươi chưa ký thân khế!”

Lâm Nghiễn im lặng.

“Nghe lời ta, ký đi. Ký rồi, tiền lương lập tức gấp đôi. Tương lai, nếu không bằng ta thì tối thiểu cũng là số một trong phòng thu chi.”

Lâm Nghiễn chỉ đáp qua loa: “Đa tạ Trần thúc đã nhắc nhở.”

Thấy thái độ hắn không mặn mà, Lão Trần khó chịu ra mặt, giọng bực bội: “Đầu năm nay kiếm được công việc này không dễ đâu!

“Ngươi nhìn đi, bên ngoài phường ngày nào cũng có người chết đói, bệnh tật không ai lo.

Chúng ta chỉ có vài cơ hội trong đời. Bỏ qua, ngươi sẽ hối hận đấy!” Lâm Nghiễn gật đầu một cái, đáp lời: “Đa tạ Trần Thúc chỉ điểm, ta đi trước.”

Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Lão Trần khẽ hừ lạnh, lẩm bẩm: “Lại thêm một tên tâm cao khí ngạo!”

Ông đã sống hơn nửa đời người, niên kỷ ngót nghét năm mươi sáu mươi, gặp không ít những kẻ trẻ tuổi như vậy. Ai nấy đều cảm thấy bản thân tài trí hơn người, tràn đầy hy vọng với tương lai, nhưng lại không muốn ký thân khế. Đến cuối cùng, phần lớn đều kết thúc trong nghèo túng khốn cùng, hoặc chết oan chết uổng vì không ai bảo hộ.

Lão Trần lắc đầu thở dài, rồi lớn tiếng gọi: “Kế tiếp!”

Bên ngoài cửa, Ngô Tam đang đứng chờ, nhìn Lâm Nghiễn đi ra, trên mặt lộ vẻ vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Hắn lắc đầu, tiếc nuối như muốn trách móc: “Ngươi a ngươi, ta thật không hiểu nổi ngươi nghĩ gì. Đây chính là 500 văn tiền tháng đó, gấp đôi lương hiện tại của ngươi đấy!”

Lâm Nghiễn thở dài, ánh mắt đờ đẫn: “Vậy ngươi đi mà ký.”

Ngô Tam nghe vậy, chỉ biết gãi đầu cười khổ: “Ta nếu có cái bản sự tính sổ như ngươi, đã sớm ký rồi!”

Lâm Nghiễn chỉ lắc đầu không nói.

Thân khế tuy không phải văn tự bán mình, nhưng thực chất cũng không khác là bao. Một khi ký vào, Sinh Tử Phúc Họa đều nằm trong tay chủ gia, cả đời coi như định đoạt. Đó không phải là cuộc sống mà hắn muốn.

Hai người rời khỏi phòng thu chi, một đường đi đến Giam Hà Kiều. Lâm Nghiễn đi về phía bên trái, còn Ngô Tam thì rẽ phải, mỗi người một hướng.

Định An Thành tuy không quá lớn, nhưng cách cục lại phỏng theo mô hình Trường An thời Đại Đường, chia thành từng khu phường rõ ràng. Thành có ba vòng: Nội, Trung, và Ngoại Tam Hoàn, tổng cộng hơn ba mươi lý phường.

Hiện tại, Lâm Nghiễn đang ở Trung Hoàn Xuân Độ Phường. Mục đích của hắn là đến Mộ Thanh Thư Phòng tại Lưu Ảnh Phường, để đón muội muội của mình, Lâm Tiểu Chỉ.

Trên đường đi, hắn bước qua một cửa hàng đường mạch nha. Lâm Nghiễn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

Cửa hàng nhỏ lác đác chỉ có hai ba người khách, buôn bán trông khá ảm đạm. Hắn cẩn thận chọn một túi nhỏ đường mạch nha, nhìn qua có vẻ không nhiều lắm, rồi hỏi: “Lão bản, cái này bao nhiêu tiền?”

“Ba mươi văn.”

“Mắc như vậy sao?”

“Có thích mua hay không thì bảo! Không thì đi!”

Chủ quán lườm hắn một cái, giọng điệu chẳng lấy gì làm dễ chịu.

Lâm Nghiễn ngập ngừng, cuối cùng đổ bớt hơn nửa túi đường mạch nha, chỉ giữ lại ba khối nhỏ. Hắn cắn răng đếm đủ mười văn, đưa cho lão bản.

Đúng lúc này, từ phía đại đạo bên ngoài cửa hàng, tiếng ồn ào đột ngột vang lên, náo nhiệt đến lạ thường.

Bạn đang đọc Kỹ Năng của Ta có Đặc Hiệu (Bản Dịch) của Lâm Chích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 2683

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.