Thăng Cấp Và Giáng Cấp
(Góc nhìn Hi thiếu gia)
Tôi nuốt nước bọt trong miệng, nghiến chặt răng ngậm đắng nuốt cay.
Tôi đứng đờ ra trong chính căn phòng của mình, trước mặt tôi là một cô nương mặc bộ đồ hầu gái đang ngồi vắt chân lên đùi.
Kể từ ngày hôm đó... Cái ngày chết tiệt mà tôi dám xua đuổi Ngài... Cuộc sống của tôi đã hóa thành địa ngục.
Đó là hệ quả tất yếu thôi, chối bỏ sự nhân từ của Ngài thì bạn sẽ bị đày xuống địa ngục.
Cô nương trước mắt tôi hạ chiếc chân thon dài xuống rồi lại vắt lên đùi. Tôi của quá khứ chắc hẳn sẽ rỏ dãi khi nghĩ tới cảnh được sờ soạng cặp đùi mềm ấy và làm thịt cô trên giường.
Thế nhưng giờ đây tôi chẳng còn tâm trạng nào để nghĩ tới mấy chuyện dâm dục đó.
Cô ta không phải người mà tôi có thể chống lại. Tôi không muốn phải trải nghiệm cái địa ngục kia thêm một lần nào nữa.
“Tình hình bên này là vậy, còn thông tin nào khác không?” Cô gái nói.
Tôi câm nín, tất nhiên cô ta không nói chuyện với tôi. Theo những gì tôi biết thì đó là kỹ năng thần giao cách cảm thông qua năng lượng Tinh tú, bọn họ học được nó từ sứ đồ yêu hồ. Chính Ngài đã truyền dạy kỹ năng này cho cô ta.
“Ồ ra vậy... Tư tế Liên Ly hẳn là đang muốn đẩy nhanh tiến độ kế hoạch so với dự kiến. Tôi cũng sẽ giải quyết chuyện bên này nhanh chóng hơn. Vâng, tôi hiểu rồi. Tất cả vì Sư phụ.”
Cô đứng lên khỏi chiếc ghế, thấy vậy tôi cũng đứng nghiêm hơn.
“Nghe đây, súc sinh. Ta cần danh sách tất cả gia tộc thương nhân đang làm ăn với thành phố Kim và mặt hàng phổ biến của bọn chúng. Ta muốn nhìn thấy nó vào cuối tuần này.”
Tôi nuốt nước bọt, “T... Tất cả? K-k-kể cả những gia tộc nhỏ sao? N-n-nhưng có tới hơn một t-t-trăm...”
Ánh nhìn chằm chằm của cô ta khiến tôi ngậm miệng lại.
“Thì? Có vấn đề gì sao?”
“D-d-dạ không... Chỉ là... Tôi cần chút thời gian... Vì tôi... không còn tên thuộc hạ nào...”
Tôi lần nữa nuốt nước bọt, cố nuốt trôi trái đắng này.
“Vậy thì tìm mấy tên thuộc hạ mới đi, súc sinh. Việc này cũng phải để nhắc nhở sao? Hay là để ta sắp xếp thêm một buổi nữa nhé?”
(Đoạn sau khá kinh tởm, không khuyến khích đọc cho lắm =)) Kéo một chút đến góc nhìn của main để bỏ qua)
Nuốt vào mạnh hơn, tôi nhớ lại những gì mình đã phải chịu đựng từ trong sâu thẳm tâm trí tôi. Những tiếng hét càng ngày càng to hơn.
Tôi thật ngu xuẩn.
Chiếc túi đựng đầy vàng Ngài đưa cho tôi chính là bài kiểm tra cuối cùng, và tôi đã thất bại. Tôi tự thưởng bản thân bằng cách tiêu hết chúng vào nhà thổ và quán rượu, cười hả hê vì sự “may mắn” của mình.
Khá chắc rằng việc lúc đó tôi mỉa mai và bày mưu kế cùng thuộc hạ bóc lột anh ta đã khiến tôi phải chịu hình phạt như vậy.
Tôi đang thỏa mãn với kế hoạch cử hộ pháp từ gia tộc mình đến quấy rối anh ta, rồi bỗng nhiên tôi thấy đầu óc mình choáng váng.
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lờ mờ tối, mấy tên thuộc hạ đều bị trói lại xung quanh tôi và quỳ xuống sàn.
Nhìn những vết thương chi chít và những cặp mắt thất thần kia thì hẳn là bọn họ đã bị tra tấn trước đó.
Bốn vị nữ tư tế mà tôi từng cố gắng giật về từ Ngài cũng ở trong phòng, thể hiện rằng tôi đã động vào người lẽ ra tôi không nên động vào.
Tôi cố gắng chống cự, họ cho tôi thấy những kẻ dám chống cự phải chịu hậu quả thế nào. Không lâu sau tôi không còn giữ được tỉnh táo.
Tôi không biết họ mạnh tới vậy.
Thế nhưng họ đã cho tôi một cơ hội.
Không, phải là Ngài đã cho tôi một cơ hội. Nếu Ngài muốn ruồng bỏ tôi, tôi chắc chắn số phận mình sẽ giống như những tên thuộc hạ dưới bàn tay của các tư tế.
Tôi chỉ cần phải chứng minh giá trị của mình bằng cách chuộc tội cho những hành động báng bổ trước đó.
Nhìn thấy tia hy vọng, tôi sẵn sàng làm mọi thứ để không phải chịu cơn đau ấy nữa. Cho đến khi họ nói việc mà tôi cần làm.
Đám thuộc hạ của tôi chính là cách để tôi chuộc tội.
Một thanh kiếm được đặt lên tay tôi.
Công việc có vẻ đơn giản: Cho lũ dị giáo đó im miệng mà không sử dụng năng lượng nguyên tố.
Tôi đã cố cho họ một cái chết nhanh chóng, thật đấy. Nhưng tôi sớm nhận ra nó không đơn giản như vậy, vì người đầu tiên bị tôi chặt đầu vẫn hét lên sau khi đầu lìa khỏi cổ.
Họ cảm nhận được mọi thứ và không thể chết dù tôi có chém bao nhiêu lần, thậm chí đâm thẳng vào tim hoặc vào chém vào đầu cũng không thể ngăn họ rên la.
Sau một hồi chặt chém điên loạn thì cây kiếm cũng bị gãy.
Tôi xin các vị tư tế một vũ khí khác, nhưng họ chỉ đáp lại bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Tôi buộc phải dùng đôi tay của mình.
Tôi lao vào tấn công, cố gắng bỏ ngoài tai tiếng hét đau đớn để đánh chết họ. Tôi cứ cào, cấu, xé cho đến khi tay tôi dính đầy vết thương và máu.
Nó không hiệu quả.
Dù khuôn mặt họ có bị đấm lõm vào, cơ thể họ biến thành đống bầy nhầy thì những tiếng hét vẫn vang vọng khắp phòng.
Tôi nhận ra ý của các tư tế là gì khi họ bảo tôi làm bọn chúng im miệng.
Không còn lựa chọn nào khác.
Tôi phải làm vậy để ngăn đi những tiếng hét.
Căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên lặng.
Cả mười cơ thể đã biến mất.
Giờ đây chỉ có tôi nghe thấy những tiếng hét từ sâu thẳm trong tâm trí.
Tôi đã nhận lấy tội lỗi của họ.
Phải mất một thời gian dài để tôi làm quen với tiếng hét, nhất là vào những đêm mất ngủ.
Vậy nên tôi thà chết còn hơn phải tham gia “buổi lễ” đó một lần nữa.
“D-d-d-dạ không, tôi làm được mà! Tôi sẽ làm xong vào cuối tuần này!”
“Tốt. Giờ ta về phòng đây. Đừng làm bọn ta thất vọng, súc sinh. Ngươi đã được các đại tư tế chính tay rửa tội và có ân huệ được tận mắt chứng kiến sự hiện hiện của Ngài, cả hai đều là thứ bọn ta luôn ước ao đạt được.”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Tất cả vì Sư phụ.” Cô cầu nguyện.
“Tất cả vì Sư phụ.” Tôi làm theo.
Cô ta rời khỏi phòng và tiếp tục ngụy trang làm hầu gái mới của Hi gia.
Không thể tin được có ngày thiếu chủ của Hi gia lại trở nên thảm hại như vậy.
Ugh...
Tối nay những tiếng hét lại to hơn rồi...
-----
(Góc nhìn main)
“Các cô sẽ làm tốt thôi, đừng quên những gì ta dạy là được.” Tôi trấn an.
Liên Ly và Manami gật đầu.
Bọn tôi đang đứng bên ngoài một tòa nhà cỡ trung được dùng làm nơi kiểm tra. Chốc lát nữa cả Liên Ly và Manami đều sẽ làm bài kiểm tra để thăng hạng lên Năng lực giả Nội môn.
Thải Hồng đang ngủ chiều trong phòng, còn Eris thì cả tuần nay vẫn chưa ra khỏi phòng lần nào.
Tôi có hỏi bọn họ chuyện gì đã xảy ra và chỉ nhận được câu trả lời rằng cô “vẫn đang phục hồi sau kích thích quá độ”.
Hừm... Cô ấy thấy chuyến đi đó kích thích đến vậy sao? Tôi nhớ mình đâu có cho cô xem cái gì thú vị lắm đâu nhỉ.
Tôi đưa cho cô ấy một viên đan dược trị liệu nhưng bọn họ nói không cần.
Thôi kệ đi, chắc là cô ta đến tháng thôi.
Tặng cho Liên Ly và Manami một cái xoa đầu may mắn, tôi mở chiếc cửa đôi bằng gỗ và tiến vào trong.
Căn phòng tối đen như mực chỉ trừ hai vị trí, một chiếc bàn lớn với ba ghế ngồi và một chiếc bục đối diện cái bàn.
Hai vị Trưởng lão đang ngồi trên ghế.
“Chào buổi chiều, Lâm đại sư.” Một trưởng lão chào hỏi.
“Chào Tiêu lão, Hồng lão.” Tôi vẫy tay đáp lại.
“Ừm, chúng ta đến đây để kiểm tra hai đồ đệ của cậu, phải không Lâm đại sư?” Vị trưởng lão còn lại tựa lưng vào ghế và hỏi.
“Đúng vậy Hồng lão.” Tôi xác nhận, chọn chỗ ngồi ở giữa hai người họ.
“Ha! Mới chưa đầy một năm mà đồ đệ của cậu ta đã chuẩn bị thăng hạng lên Nội môn rồi, ta còn nhớ hồi đó cậu ta chỉ mất nửa năm để nhảy thẳng lên Năng lực giả Tinh anh!” Tiêu lão bật cười.
“Đúng là một thiên tài trời sinh.” Hồng lão vỗ lưng tôi.
Tôi cười trừ, “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi nào. Tôi gọi hai người họ cùng vào nhé?”
“Ta không có ý kiến.”
“Ừm, ta cũng vậy.”
“Nếu đã vậy thì tôi có thể triển khai cả hai bài lý thuyết và thực hành cho đỡ tốn thời gian không?” Tôi hỏi.
Không việc gì phải phức tạp hóa vấn đề, tôi là sư phụ của họ và tôi biết rõ năng lực họ tới đâu. Khá chắc rằng hai vị Trưởng lão cũng chả thiết tha là bao với công việc này.
Trừ khi bạn là một kẻ lạm quyền và thích nhìn cảnh các học sinh run bần bật khi làm bài kiểm tra, làm giám thị là công việc cực kì tẻ nhạt.
“Bọn họ dù gì cũng là đồ đệ của cậu mà Lâm đại sư. Cậu là người hiểu rõ nhất.”
“Haha, bọn ta tới đây chỉ để xem cậu làm việc thôi lâm đại sư, cứ tự nhiên đi.”
Tiêu lão vuốt râu, “Thật ra chúng ta có mặt ở đây chỉ là hình thức thôi. Nếu không phải cậu mãnh liệt phản đối việc thiên vị, chúng ta có thể dễ dàng thăng hạng cho đồ đệ cậu mà không cần làm mấy thủ tục này.”
Câu trên dịch ra là “Ta thà ở trong phòng chăm sóc và vuốt ve bộ râu của mình còn hơn là tốn thời gian ngồi đây kiểm tra vài đứa đệ tử.”
“Ahaha, tôi không muốn đặt ra tiền lệ xấu để người khác học theo đâu.” Tôi cười.
“Miễn sao cậu thấy thoải mái là được, Lâm đại sư.”
Tôi gật đầu và điều khiển phần năng lượng Phong đang chặn cánh cửa, mở cánh cửa ra cho hai đồ đệ của mình đi vào.
Họ bước lên bục trước mặt bọn tôi, cả hai đều mang phong thái bình thản.
“Cô Liên Ly, cô Manami, để không lãng phí thêm thời gian thì chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ, nếu hai cô thấy ổn?” Tiêu lão nói.
Liên Ly và Manami liếc nhìn tôi, tôi gật đầu và hai người họ đồng ý.
“Được rồi... Nhường lại cho cậu đó, Lâm đại sư.”
Tôi gật đầu, “Liên Ly, liệt kê những điều kiện để một Năng lực giả được công nhận là đạt bậc trung cấp ở một nguyên tố.”
“Khả năng triệu hồi và điều khiển một nguyên tố, khả năng dung hợp năng lượng nguyên tố đồng bậc.” Liên Ly tự tin trả lời.
“Manami, biểu diễn sự dung hợp nguyên tố.”
Manami đưa tay ra và chưa đầy một giây sau thì một ngọn lửa xanh lam xuất hiện, cho thấy cô đã thành công dung hợp năng lượng Hỏa và Linh hồn tạo thành Linh hỏa.
Cả Tiêu lão và Hồng lão đều gật đầu, ra vẻ ấn tượng.
“Manami, năng lượng nguyên tố chia thành những loại cơ bản nào?”
“Nguyên tố Cơ bản và Nguyên tố Tổ hợp.”
Tôi ngân nga, “sự khác nhau giữa hai loại là gì?”
“Nguyên tố Cơ bản có thể được trực tiếp triệu hồi, nhưng nguyên tố Tổ hợp chỉ có thể được triệu hồi bằng cách kết hợp các nguyên tố Cơ bản.”
Tôi hướng sự chú ý sang Liên Ly, “Liên Ly, ngoài bốn nguyên tố căn bản ra hãy kể tên bốn ví dụ của mỗi loại.”
“Quang, Ám, Tinh tú và Không gian thuộc loại Cơ bản. Năng lượng, Lôi, Kim và Dung nham thuộc loại Tổ hợp.”
“Biểu diễn một nguyên tố Tổ hợp.”
Liên Ly nhắm mắt, năng lượng Lôi chớp nháy dần phát ra từ cơ thể cô như một vầng hào quang vậy.
“Rất tốt. Hãy giải thích các bước để thi triển một Công pháp.”
Liên Ly thu lại năng lượng Lôi và mở đôi mắt vàng kim của mình, “Bước đầu tiên là hình dung kết quả mong muốn, sau đó luân chuyển năng lượng giống như mô tả trong Công pháp. Cuối cùng là thi triển Công pháp ra ngoài thế giới thực.”
“Manami, biểu diễn đi.”
Manami gật đầu, bước lại gần bục hơn sau khi Liên Ly lui xuống.
“Tôi sẽ biểu diễn Công pháp “Truyền tống Âm thanh”.”
Hửm, tôi hơi bất ngờ về lựa chọn của cô ấy, Công pháp đó thường hay được dùng cho mấy trò trêu đùa.
Công pháp cho phép người thi triển tạo ra, lưu trữ và phát ra âm thanh dựa trên một số điều kiện.
Bạn có thể, ví dụ như, lưu tiếng hét của ai đó vào đầu một con búp bê và phát nó khi có người bứt đầu con búp bê ra.
Điểm tuyệt vời là một khi người thi triển thông thạo công pháp này cùng với nguyên tố Không gian, họ có thể che giấu nó và không ai dưới cấp Tinh anh sẽ biết được âm thanh phát ra do một công pháp.
Càng tuyệt vời hơn nữa khi ta có thể sử dụng năng lượng Không gian để nhắm vào một người nhất định, khiến cho chỉ có người đó mới nghe được.
Đúng vậy, đây là công cụ cho mấy trò đùa ác ý.
Giơ nắm đấm ra, cô tập trung và nắm tay cô phát sáng lên, biểu thị việc thi triển công pháp đã thành công.
Cô đánh nhẹ vào đốt ngón tay của mình, một tiếng “bộp” khẽ vang lên.
Manami lùi xuống, vài giây sau tiếng “bộp” đó lại vang lên, lặp lại sau mỗi vài giây.
“Rất tốt, cô có thể hủy nó được rồi.”
Manami gật đầu và làm theo.
Tôi đẩy ghế xuống và quay sang nhìn hai vị Trưởng lão, nghiêng đầu chờ đợi ý kiến của họ.
“Ừ thì, chắc chắn chúng ta sẽ lại thấy họ ở đây để thăng hạng lên Năng lực giả Tinh anh sớm thôi.” Tiêu lão gật gù nói.
“Ừm, ta không nghi ngờ gì chuyện đó. Theo đánh giá của bọn ta, họ đã xuất sắc hoàn thành bài kiểm tra. Xin chúc mừng Lâm đại sư, cô Liên Ly và cô Manami.” Hồng lão bắt tay tôi.
Tuyệt vời! Giờ thì chuyển sang đoạn giải đấu thôi nào!
...
Sao lại nhìn tôi với ánh mắt đó?
Đăng bởi | konjikinoyami2412 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 31 |