Khoan, Đã Tới Đoạn Giải Đấu Rồi Sao?
(Góc nhìn Liên Ly)
Bọn tôi theo chân Sư phụ đi qua cánh cửa của Phượng Hoàng Môn, đứng ở vị trí hàng đầu đại diện cho Thiên Đường Môn chỉ sau chưởng môn.
Eris mãi mới hồi phục sau cú bế công chúa bất ngờ của Sư phụ vào tuần trước và ra khỏi cái góc phòng hạnh phúc đó.
Cô ta thật là may mắn.
Kuh~ Tôi cũng muốn được Sư phụ bế cơ...
Không không, không được tham lam, Sư phụ vẫn đang chải tóc cho mình mà.
“Long chưởng môn! Lâu rồi không gặp!” Vài tên già nhiệt tình chào hỏi chưởng môn.
“Ồ hố? Phong chưởng môn! Không ngờ ngươi lại đến tận cửa chào đón bọn ta!”
“Hohoho! Long chưởng môn khiêm tốn quá đi!”
Vở kịch này làm tôi phát ngán, hiển nhiên là bọn họ không thật sự nghĩ như vậy. Tôi sẽ không bất ngờ nếu trong đầu hai tên này đang bày mưu tính kế hãm hại nhau đâu.
“Ah, vị này hẳn là Lâm đại sư oai danh lừng lẫy!”
Bốn người bọn tôi căng thẳng, dồn hết sự chú ý vào tên già khú đế ấy.
“Chào mừng đến với tông môn khiêm tốn của ta, Lâm đại sư! Ta đã nghe được rất nhiều câu chuyện về cậu đó!” Lão già chắp tay chào hỏi.
“Tại hạ cũng vậy, Phong chưởng môn.” Sư phụ chào lại, làm động tác tay tương tự.
“Hừm, Lâm đại sư. Có rất nhiều người trong môn ta muốn gặp mặt cậu đấy. Cậu nghĩ sao về việc làm khách ở đây thêm một thời gian sau khi kết thúc Hội so tài?”
Lão già khọm này rõ ràng là đang cố gắng chiếm đoạt Sư phụ về môn phái của mình.
Chưởng môn ta đặt tay lên vai Sư phụ đầy chiếm hữu, “Hohoho! Phong chưởng môn, ngươi nên hiểu rằng Lâm đại sư là con người bận rộn, cậu ấy còn công việc cần hoàn thiện ở môn phái bọn ta. Ngoài ra cậu ấy cũng mới thu nhận một vài đồ đệ, tức là cậu không thể ở lại đây lâu được.”
“Ồ đừng lo! Lâm đại sư, đồ đệ của cậu có thể ở nơi này thoải mái!” Lão già thối nhìn bọn tôi bằng ánh mắt kinh tởm và cười. “Tôi sẽ giang tay chào đón họ.”
“Hahaha! Phong chưởng môn biết đùa thật đấy, đồ đệ của Lâm đại sư tất nhiên là phải được nuôi dưỡng trong Thiên Đường môn bọn ta rồi.”
“Ồ? Nhưng ta đâu có nói đùa, Long chưởng môn. Một cuộc giao lưu giữa hai tông môn sẽ cải thiện mối quan hệ của chúng ta rất nhiều. Còn ai phù hợp cho công việc này hơn Lâm đại sư danh tiếng và những đồ đệ của cậu ấy?”
Lão già này cũng dẻo miệng phết, tất nhiên là lão chỉ quan tâm đến Lâm đại sư mà thôi.
“Ồ, nhưng chúng ta đâu thể bỏ qua ý kiến của Lâm đại sư đúng chứ? Cậu nghĩ sao về đề nghị của Phong chưởng môn, Lâm đại sư?”
Sư phụ chắp tay, “Thật vinh dự khi được Phong chưởng môn chiếu cố, nhưng bây giờ tôi đành phải từ chối để tập trung cho việc chỉ dạy đồ đệ của mình. Công việc bận rộn là vậy nên tôi sợ không thể làm khách quý của Phượng Hoàng Môn được.”
Đúng là Sư phụ, người khéo léo từ chối lời mời của lão mà không tỏ vẻ thô lỗ hay kiêu ngạo.
“Hừm... Ta hiểu rồi.” Lão già thối gật đầu. “Vậy thì ta không ép cậu nữa, nhưng tông môn ta luôn chào đón cậu, Lâm đại sư.”
Hội chị em tôi nhìn nhau với cùng một suy nghĩ, nhất định phải để mắt tới lão già khú đế kia.
“Giờ thì xin phép Phong chưởng môn, ta phải dẫn tông môn của mình tới khu vực so tài.” Chưởng môn bên ta lên giọng, bước qua lão với cái cằm hất lên.
Sư phụ không chần chừ bước vào cùng với mọi người trong tông môn, để lại tên già khọm đứng đó một mình.
Địa điểm tổ chức Hội so tài năm nay là phần sân rộng nhất của Phượng Hoàng Môn, bọn chúng đã xây một sân đấu khổng lồ để phục vụ cho trò hề này. Tôi khá chắc sân đấu này có sức chứa đủ cho vài trăm người đánh nhau thoải mái trên đó.
Bọn tôi được dẫn tới chỗ ngồi của mình, Chưởng môn ngồi ở ghế trung tâm với Sư phụ ngồi bên cạnh. Các Trưởng lão và Đại sư khác cũng ngồi xuống ghế của mình, còn đệ tử như chúng tôi thì đứng sau họ.
Manami, Eris và tôi đứng cạnh nhau trong khi Thải Hồng đang ngồi lên đùi Sư phụ vì là “con nuôi” của người.
Ghen tị quá đi...
Ước gì có cách để cơ thể mình trẻ lại.
Mà khoan, tôi tin là Manami đang tìm cách để làm được việc đó, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cô ta không tiết lộ lý do tại sao mình muốn làm vậy, nhưng tôi chả quan tâm lắm.
Nửa tiếng sau thì tất cả môn phái đều có mặt, một số Trưởng lão và Đại sư của mấy môn phái khác có đến chào hỏi Chưởng môn bọn ta.
Thật không may cho họ, ai nhìn cũng biết thừa là bọn họ muốn lôi kéo Sư phụ của chúng tôi về môn phái của mình. Dù vậy Sư phụ đều từ chối họ một cách nhẹ nhàng, lòng nhân từ của người đúng là vô biên mà.
Một lúc sau thì mọi người cũng về đúng chỗ ngồi của mình, một lão già mặc trường bào xám nhảy lên sân đấu.
Lão chắp tay cúi chào khán giả, “Chào mừng toàn thể các Năng lực giả, ta là Du trưởng lão của Phượng Hoàng Môn! Thay mặt tông môn, ta hoan nghênh mọi người đến với Hội So tài Môn phái năm nay!”
Mọi người vỗ tay cho màn giới thiệu đó.
“Ta sẽ đọc qua một lượt các luật lệ cho những ai ở đây lần đầu tham dự.”
Một số người bắt đầu thì thào với nhau, hẳn là họ đã quen thuộc với luật lệ giải đấu nên chẳng buồn ngồi nghe.
“Chúng ta sẽ bắt đầu với các Năng lực giả Ngoại môn, tiếp theo là Nội môn và cuối cùng là Tinh anh. Những Năng lực giả Tự do đã được phân hạng ở bàn đăng ký, vậy nên hãy tham gia vào nhóm của mình. Sau đó sẽ là phần so tài tự do, ai cũng có thể lên quyết đấu cá nhân hoặc theo nhóm.
Ah, hóa ra đây là lý do Sư phụ muốn bọn tôi thăng hạng lên Nội môn trước khi giải đấu bắt đầu. Nếu bọn tôi tham dự với tư cách Năng lực giả Ngoại môn thì sẽ chẳng có ai quan tâm tới bọn tôi cả! Đây chính là cơ hội để đem lại thanh danh cho Sư phụ!
“Bây giờ các môn phái sẽ cử đại diện của mình lên tham gia một trận hỗn chiến, người cuối cùng trụ lại sẽ giành chiến thắng! Sân đấu này đã yểm một công pháp có thể đưa một người ra ngoài nếu họ gặp nguy hiểm tới tính mạng! Ngoài ra nó còn loại bỏ toàn bộ thương tổn gây ra cho sàn đấu! Rất cảm ơn Lâm đại sư đã giới thiệu kỹ thuật này cho chúng ta!”
Mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay, Sư phụ đang ngồi trên ghế cũng gật đầu.
Đúng vậy! Vinh quang cho Sư phụ!
“Giờ thì, ta chúc mọi người thi đấu thật tốt! Ở vòng đầu tiên, xin mời các đấu thủ thuộc nhóm Ngoại môn bước lên sân đấu!”
Khán giả một lần nữa vỗ tay, lão già thối nhảy ra ngoài để nhường chỗ cho những Năng lực giả Ngoại môn.
Một tiếng chuông vang lên báo hiệu cuộc hỗn chiến bắt đầu. Một số đã lập đội với nhau còn một số khác thì độc lập tác chiến, thi triển Công pháp lên khắp sàn đấu.
Đây căn bản là một chiến trường hỗn loạn, nơi mọi người bỏ hết lễ nghi đi và điên cuồng chiến đấu.
Trong khi tôi đang chán ngán với trận chiến cùi bắp kia thì có cùi chỏ huých nhẹ vào người tôi.
Quay đầu lại thì tôi thấy một lão già đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Ngươi là đệ tử của Lâm đại sư, đúng chứ?”
Tôi gật đầu, tò mò lão rảnh nợ này muốn gì.
“Hừ, làm một đứa con gái tiện thật đấy. Chỉ cần dạng háng ra là được Lâm đại sư thu nhận.”
Hả?
Tên sâu bọ này vừa...
Hắn dám nói vậy sao?
Tôi siết chặt nắm đấm, tia điện hội tụ xung quanh nó để chuẩn bị tẩn chết tên giòi bọ đó.
Một bóng hình đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, trên tay người đang bế một cô bé.
Có một luồng năng lượng bao trùm lấy tôi, nó giống với cảm giác ấm áp, an toàn khi được Sư phụ ôm lúc ở làng của Manami.
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được tên giòi bọ đó đang bị bóp nghẹt bởi một luồng năng lượng khác vì hắn đang đứng sững lại.
Sư phụ nghiêng đầu và nhìn thẳng vào mắt tên sâu bọ, “Ngươi... vừa nói câu gì cơ?”
Ah... Khuôn mặt Sư phụ trông thật đáng sợ...
Tôi thầm cầu nguyện Sư phụ sẽ không bao giờ tức giận như vậy với tôi.
“Kh... Không có gì... Lâm đại sư...”
Sư phụ tặc lưỡi, “Không, không. Ngươi vừa nói cái gì khác cơ mà, thử nhắc lại xem nào?”
“Tôi... tôi không dám... Lâm đại sư...”
“Ngươi không dám... Hử? Ra vậy, ra vậy. Chắc là ta nghe nhầm thôi nhỉ?” Sư phụ đặt tay lên vai tên súc sinh đó.
Rắc
Bầu không khí trở nên nặng nề hơn, tôi chắc chắn tên đó đang phải lãnh trọn cơn giận dữ của Sư phụ. Có vẻ tình trạng của hắn cũng tương tự như lúc tôi phải chịu áp lực của Sư phụ ở bài kiểm tra nhập môn.
“Hự... Lâm... đại sư...”
Rắc
“Ừm, đúng là ta nghe nhầm thật. Xin lỗi nhé.”
Sư phụ buông vai tên súc sinh đó ra và quay lại chỗ ngồi cùng Thải Hồng trên tay, đôi mắt nâu sáng rực của cô nhìn hắn ta không rời.
Áp lực được giải tỏa khi Sư phụ ngồi xuống, cảm giác đó làm cơ thể tôi run rẩy.
Tên sâu bọ vội vàng rời đi, gần như là chạy. À, hắn vừa chạy vừa nôn ọe.
Thật tởm lợm.
Trận đấu vẫn đang diễn ra, mọi người đều dán mắt lên sân đấu và không có ai ngoài bọn tôi biết chuyện này vừa xảy ra.
Tôi...
Tôi nghĩ mình cần đi giải tỏa...
Sẽ quay lại sau.
Đăng bởi | konjikinoyami2412 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 22 |