Người thần bí
Ngay khi nàng rời đi, một người mặc bạch y, đeo mặt nạ trắng với hoa văn mây, xuất hiện tại hiện trường. Hắn nhìn khung cảnh hoang tàn: các căn nhà đổ nát, mặt đất loang lổ dấu kiếm, vết cháy xém và rễ cây héo úa. Ma khí nhàn nhạt vẫn còn lẩn khuất trong không khí. Cạnh đó là xác một Đọa Ma bị chém đôi theo chiều dọc, cơ thể biến dạng đến mức không nhận ra hình dáng ban đầu.
Người thần bí tiến lại gần, quan sát kỹ hơn. Cái xác mang vết kiếm đậm ma khí xen lẫn Thiên Sát chi lực. Cơ thể gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương. Ngoài những dấu hiệu này, không phát hiện điều gì bất thường. Hắn gật đầu, tự nhủ đã cảm nhận đúng: đây chính là nơi Thiên Sát Tinh thức tỉnh. Dù chưa rõ mối liên hệ giữa cái xác này và Thiên Sát Tinh, nhưng hắn chắc chắn cả hai không hề có quan hệ tốt đẹp. Nếu không, lão ta đã không chết thảm hại đến vậy.
Cách một vạn năm, Thiên Sát Tinh lại giáng xuống Vĩnh Hằng giới. Kẻ được Thiên Sát Tinh chiếu rọi, từ khi sinh ra đã mang theo vận xui cùng cực, bị thế nhân xa lánh. Khi Thiên Sát Tinh thức tỉnh, kẻ đó sẽ là mối họa cho thế giới này. Người thần bí mặc kệ kẻ mang Thiên Sát Tinh đi là ai, phàm là kẻ liên quan đến Thiên Sát Tinh đều phải giết, y muốn thử xem tên đó là ai?
Y lấy ra một viên linh châu – Quy Khứ Thiên Thần Châu. Viên châu chứa đựng vẻ đẹp tựa tinh hà, được bao quanh bởi ba vòng tròn màu hổ phách chậm rãi xoay quanh.
Người thần bí niệm chú: "Thiên Địa làm chứng, thời không nghịch chuyển, chân tướng hiển hiện – Quy Khứ Thiên Thần Châu, khởi!"
Thần Châu lơ lửng trong không trung, ba vòng tròn bắt đầu xoay nhanh. Linh châu phát ra ánh sáng trắng, tạo thành huyễn cảnh quá khứ – thời điểm ‘Bạch Vô Ưu’ bị gai xuyên mà chết. Nhưng huyễn cảnh nhanh chóng xuất hiện lỗi: khuôn mặt những người trong cảnh mờ nhạt, không rõ ngũ quan, âm thanh như bị nhiễu. Bất ngờ, người thần bí cảm nhận có kẻ đứng sau. Khi quay lại, y thấy một bóng trắng mờ ảo, vóc dáng tựa một đứa trẻ. Kỳ lạ thay, người thần bí có cảm giác rằng bóng trắng như đang mỉm cười với y. Ngay lúc đó, bề mặt linh châu xuất hiện vết nứt. Người thần bí thổ huyết vì bị phản phệ. Thần Châu ngừng quay, huyễn cảnh tan biến, bóng trắng cũng dần biến mất. Trước khi biến vào hư vô, giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu y: [Không phải việc của các ngươi.]
Thần Châu rơi xuống, trúng đầu người thần bí. Y nhặt lên, nhìn vết nứt mà không giấu nổi sự hoảng hốt. Quy Khứ Thiên Thần Châu là một trong ba mảnh vỡ của Thời Không Kính – thượng cổ thần khí, đại diện cho quá khứ. Sức mạnh của nó không thua kém gì pháp bảo tiên giai. Việc huyễn cảnh bị phá vỡ chỉ có thể xảy ra hoặc Thiên Đạo cố ý che giấu, hoặc kẻ kia đã đạt cảnh giới thoát khỏi sự giám sát của Thiên Đạo.
Dù thế nào, người thần bí cũng phải báo cáo lên các chủ. Việc này liên quan trực tiếp đến vận mệnh của Vĩnh Hằng giới. Nghĩ vậy, y dần tan biến vào hư vô.
Bên kia, Bạch Vô Ưu truyền tống đến trung tâm của Dạ Uyên Lâm, nơi trước mắt nàng hiện ra một vườn hoa phát sáng rực rỡ. Xung quanh, những con bướm đen tuyền tuyệt đẹp bay lượn, tạo nên một khung cảnh huyền bí. Dạ Uyên Lâm là một trong Thập Đại Cấm Địa nguy hiểm nhất Nguyên Châu đại lục, nằm ở phía bắc biên giới Lăng Vân Hoàng Triều. Khu rừng quanh năm bị những tán cây cao che phủ, ánh sáng khó lòng xuyên qua, khiến nơi đây luôn chìm trong bóng tối. Cấm địa này ngự trị bởi loài hung thú tên U Minh Điệp – những con bươm bướm mang màu đen như màn đêm, đôi cánh trong suốt phủ hoa văn tựa cánh chim ánh bạch kim. U Minh Điệp chỉ hoạt động trong bóng tối và thích tụ tập ở những nơi có ánh trăng.
Minh Nguyệt Hoa là linh thảo bát giai, thân thảo mọc riêng lẻ, hoa có bốn cánh nhỏ màu trắng tinh khiết, nở thành chùm và tỏa ánh sáng tựa ánh trăng. Lá của chúng dẹp dài, màu lam nhạt, nhọn như hình kiếm, mọc từ gốc. Loài hoa này chỉ tồn tại trong bóng tối và sẽ héo úa nếu tiếp xúc với ánh sáng. Tác dụng thanh lọc của Minh Nguyệt Hoa rất hiếm có, nhưng việc trồng và duy trì sự sống của nó lại cực kỳ khó khăn.
Bạch Vô Ưu loạng choạng bước đi, cơ thể nàng mất dần sức lực và ngã về phía trước. Lũ U Minh Điệp xung quanh nhanh chóng tụ lại, nâng đỡ nàng một cách dịu dàng. Đôi mắt Bạch Vô Ưu khẽ nhắm, rơi vào trạng thái mê man. Những con bướm nhẹ nhàng đặt nàng nằm giữa trung tâm vườn Minh Nguyệt Hoa. Ngay khi cơ thể nàng chạm vào những bông hoa, ánh sáng từ chúng bừng lên mạnh mẽ, bao phủ lấy nàng. Giữa không gian tối tăm của Dạ Uyên Lâm, Bạch Vô Ưu giống như một công chúa trong rừng, chìm vào giấc ngủ sâu mà không ai có thể đánh thức.
Đăng bởi | MariaHatsuna |
Thời gian | |
Cập nhật |